NGƯỜI YÊU DÌM TA XUỐNG ĐÁY SÔNG, TRỌNG SINH TRỞ VỀ, TA SẼ GIẾT HẮN

Chương 6: Trở về

Sắc mặt anh lạnh đi ngay lập tức, ngôn ngữ cũng trở nên gay gắt hơn: “Ta và hắn đã sớm đoạn tuyệt. Ta không còn tình cảm với hắn.

Hắn cứ nhất quyết đi theo ta, ta chỉ có thể nói như vậy. Nếu ngươi thật sự đau lòng cho hắn, thì hãy bảo hắn đừng đến dây dưa ta nữa. Ta thật sự thấy phiền chán.”

“Ha ha, phiền chán?” Thiếu niên nắm chặt cổ tay anh: “Ngươi sao dám nói phiền chán! Sau khi ngươi chết, tính tình ngài ấy thay đổi hoàn toàn. Ngài ấy ôm t.h.i t.h.ể ngươi sống nhiều năm như vậy! Ngươi làm sao dám như thế? Phó Minh Trinh, ngài ấy thật sự đã yêu sai người!”

“Ôm t.h.i t.h.ể ta?” Phó Minh Trinh ngơ ngác lặp lại những lời đó, dường như không hiểu.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn anh: “Ngay trong cung điện của Ngọc Căng, tự ngươi đi mà xem. Thúc thúc của ta bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cái gì cũng có thể từ bỏ. Còn ngươi? Ngươi trừ việc đ.â.m d.a.o vào người ngài ấy, ngươi còn biết làm gì? Phó Minh Trinh, đừng để ta thấy ngươi làm khó dễ ngài ấy nữa.”

Sau khi trút cơn giận, thiếu niên phẩy tay áo bỏ đi.

Phó Minh Trinh vẫn chưa kịp phản ứng, liền đi thẳng đến cung điện của Ngọc Căng.

Không ai dám ngăn cản anh, nhưng có người hầu nói với anh rằng Quốc chủ đang ở nội điện.

Anh không lên tiếng, lặng lẽ bước vào. Anh chỉ thấy bóng lưng Ngọc Căng, y dường như đang khóc, tấm lưng không ngừng run rẩy.

Và người y đang ôm trong lòng, vẫn sinh động, khuôn mặt giống hệt như anh khi còn sống.

Đó chính là t.h.i t.h.ể của chính anh.

Anh che miệng lại, cố kìm tiếng nức nở bật ra. Trớ trêu thay tạo hóa, anh thật sự không biết rốt cuộc là mình đáng thương hơn, hay Ngọc Căng đáng thương hơn một chút.

Ngọc Căng đã điều chỉnh lại cảm xúc. Đêm đó, y vẫn đến chỗ Phó Minh Trinh dùng bữa tối.

Y nghe người hầu thông báo, biết Phó Minh Trinh đã đến cung điện của mình, nên khi tới đây, y có chút lo lắng bất an, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh: “Nếu chàng không vui khi ta giữ lại thân thể trước kia của chàng, ta cũng có thể an táng nó xuống mồ.”

Lời này, cả hai đều hiểu ý. Phó Minh Trinh cảm thấy Ngọc Căng có chút đáng thương, giọng điệu lạnh lùng cũng trở nên dịu xuống: “Nếu chàng không đi, cứ giữ lại làm kỷ niệm đi.”

Nếu anh rời đi, Ngọc Căng sẽ chỉ còn lại t.h.i t.h.ể kia. Anh thật sự không đành lòng cướp đi nốt.

Nhưng Ngọc Căng lại mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tay anh: “Ta nhất định phải đi theo chàng. Ta sẽ truyền lệnh cho Quốc sư chọn ngày lành an táng nó.”

“Thôi, ta không muốn chính mình bị lưu lại nơi đây.” Phó Minh Trinh đã có quyết định, anh kiên định nói: “Ta muốn mang tro cốt của ta về nhà.”

Ngày hỏa táng là một ngày nắng ráo, trong không khí có mùi cỏ cây khô bị nắng thiêu đốt.

Phó Minh Trinh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của chính mình, châm lửa vào bó đuốc, nhìn ngọn lửa bùng cháy.

Anh ngẩn người, Ngọc Căng lại từ phía sau ôm lấy anh.

Hai người cùng nhìn tro bụi bay tứ tán.

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể anh hóa thành một đống bột phấn, và những chuyện cũ dường như cũng theo ngọn lửa đó mà nhạt nhòa.

Phó Minh Trinh rời đi chỉ với hành lý gọn nhẹ, bên mình mang theo tro cốt của chính mình.

Còn Ngọc Căng lại mang theo rất nhiều đồ đạc, đều là những thứ cần dùng hằng ngày.

Con đường trở về Hoa quốc chỉ có Phó Minh Trinh biết.

Ngọc Căng đi theo anh, gần như dán chặt như hình với bóng.

Lúc họ rời khỏi Ngọc La quốc, rất nhiều bá tánh đến tiễn, thậm chí quỳ xuống bái biệt.

Phó Minh Trinh hiểu Ngọc La quốc có vị trí quan trọng thế nào trong lòng Ngọc Căng, nhưng y lại bỏ lại tất cả, kiên định đứng bên cạnh anh, không rời nửa bước, như sợ bị anh bỏ rơi.

Phó Minh Trinh cũng từng khởi ý ác độc, muốn vứt bỏ Ngọc Căng giữa đường, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt yêu thương sâu đậm kia, anh lại không thể nhẫn tâm.

Trên đường về Hoa quốc, dù họ đã tăng tốc hành trình nhưng vẫn mất ròng rã hai năm.

Họ xuyên qua sa mạc hoang vu. Khi ở sa mạc, cả hai suýt c.h.ế.t khát, không ai chịu uống ngụm nước cuối cùng.

Cuối cùng, chính Ngọc Căng đã nắm lấy môi anh, đổ nước vào. Phó Minh Trinh nhìn đôi môi khô cạn của y, không hiểu vì sao y lại hy sinh vì mình như vậy.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, anh thật sự không chịu nổi mà ngất đi. Khi tỉnh lại, họ đã được một đoàn thương nhân đi ngang qua cứu sống.

Núi cao còn nguy hiểm hơn sa mạc. Khi leo núi, Phó Minh Trinh vô ý trượt chân bị thương.

Họ phải dưỡng thương ba tháng ở một thị trấn gần đó.

Suốt thời gian này, đều là Ngọc Căng chăm sóc anh. Nếu không có Ngọc Căng, anh đã c.h.ế.t từ lâu.

Trải qua những khoảnh khắc sinh tử này, anh không còn ý định bỏ rơi Ngọc Căng nữa.

Hai năm sau, họ cuối cùng cũng đến được Hoa quốc. Hoa quốc luôn chào đón bạn bè quốc tế nên Ngọc Căng không bị làm khó dễ.

Hoa quốc khác xa Ngọc La quốc: Ngọc La quốc vẫn dùng ngựa xe, lạc đà, nhưng Hoa quốc có máy bay, ô tô.

Phó Minh Trinh thấy Ngọc Căng thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó y lại trở nên trầm tĩnh. Y không bận tâm đến ánh mắt người khác đang đổ dồn vào mình, kiên định đi bên cạnh Phó Minh Trinh.

Những lời Phó Minh Trinh nói trước đây kỳ thực có phần khoa trương.

Anh có thể tự do tự tại khám phá thế giới cũng là nhờ gia đình anh giàu có, có của ăn của để.

Anh báo tin về nước cho người thân và bạn bè, rồi đưa Ngọc Căng về nhà, bảo y thay trang phục Hoa quốc.

Trang phục này, đối với phong tục bảo thủ của Ngọc La quốc, có phần quá hở hang.

Nhưng khi Ngọc Căng mặc vào, y quả thật rất đẹp, giống hệt người mẫu trên sàn catwalk hay minh tinh trên TV. Y vừa đi ra, đã có rất nhiều người qua đường lén nhìn.

Quả nhiên, người đẹp thì ở đâu cũng được chào đón.

Ngọc Căng nhìn thấy điện thoại di động, máy lạnh, TV… không khỏi kinh ngạc. Phó Minh Trinh tính toán để y có thời gian thích nghi, dặn y ở nhà, nhưng Ngọc Căng nhất quyết muốn đi theo anh: “Ta muốn gặp người nhà và bạn bè của chàng.”

Đây là ý muốn một danh phận. Y hy vọng người thân và bạn bè của Phó Minh Trinh đều biết đến sự tồn tại của y, để sau này nếu họ có tranh cãi, y cũng có thể dễ dàng tìm được Phó Minh Trinh.

Nhưng yêu cầu này khiến Phó Minh Trinh do dự. Anh không biết phải giới thiệu Ngọc Căng là gì. Anh biết xưng hô “bạn bè” chắc chắn không làm Ngọc Căng hài lòng.

“Để ta suy nghĩ đã.”

Anh để Ngọc Căng ở nhà, còn mình ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Khi về đến nhà đã là hai giờ khuya.

Anh mở cửa, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Ngọc Căng đang ngồi trên ghế sofa đợi anh.

Khay thức ăn dì giúp việc làm sẵn trên bàn vẫn còn nguyên, chưa hề động đến.

Phó Minh Trinh hỏi: “Sao chàng không ăn cơm?”

“Ta định chờ chàng về cùng ăn.” Ánh mắt Ngọc Căng sáng lấp lánh, đẹp như những vì sao trên trời.

Y dường như luôn như vậy, có một sự bướng bỉnh và đơn thuần lạ lùng.

Y yêu một người là yêu bất chấp tất cả. Mặc dù Phó Minh Trinh không đối xử với y như trước, y vẫn nhiệt liệt, giống như chú cún nhỏ mong ngóng.

Vừa thấy Phó Minh Trinh về, y đã quấn quýt bên cạnh.

“Được rồi, đi ăn cơm đi, ta đi hâm nóng lại.” Thấy Ngọc Căng như vậy, Phó Minh Trinh cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Anh không biết phải làm gì, đành hâm nóng thức ăn, nhìn Ngọc Căng ăn từng miếng nhỏ: “Sau này ta sẽ đưa chàng ra ngoài, nhưng ta chỉ giới thiệu chàng là bạn bè của ta thôi. Ngọc Căng, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Chuyện quay lại không hề đơn giản như vậy. Hiện tại anh vẫn nhớ rõ cảm giác thống khổ và bất lực khi bị dìm chết.

Anh không muốn đặt niềm tin vào bất cứ ai nữa. Việc anh chấp nhận để Ngọc Căng đi theo đã là một sự nhượng bộ cực lớn rồi.

Đôi mắt Ngọc Căng ảm đạm đi, như những vì sao trốn vào tầng mây.

Một lát sau, y mới gượng cười: “Không sao, ta sẽ đợi chàng. Dù không đưa ta ra ngoài, cũng không sao. Ta sẽ chờ chàng suy xét kỹ.”

Từ giữa trưa chờ đến hoàng hôn, từ hoàng hôn chờ đến nửa đêm.

Y vẫn ở đó. Chỉ cần Phó Minh Trinh không đuổi đi, y sẽ luôn ở đó chờ anh trở về. Y sẽ không bao giờ giận Phó Minh Trinh.

Phó Minh Trinh là người dễ mềm lòng. Nếu Ngọc Căng giận dỗi, anh ngược lại sẽ tức giận.

Nhưng Ngọc Căng lại đối xử với anh bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng áy náy.

Nếu không vì anh, Ngọc Căng đã không phải đến đất nước xa lạ này, y vẫn có thể yên ổn làm Quốc chủ của mình.

Anh nghĩ đến đây, thở dài một tiếng: “Sau này phải nhớ ăn cơm. Lần sau ra ngoài, ta sẽ dẫn chàng đi.”

“Được.” Ngọc Căng lại vui vẻ hẳn lên.

 

back top