Tối hôm đó, tôi trốn vào gác mái tầng cao nhất của chung cư.
Khóa cửa lại, cuối cùng không còn đè nén nữa.
Pheromone như nước lũ vỡ bờ, mang theo mùi cà phê ngọt ngào xen lẫn vị đắng chát, ngay lập tức tràn ngập không gian chật hẹp.
Tôi đẩy cửa sổ trời ra, bước lên mép mái nhà.
Gió đêm rất lớn, thổi khiến người ta chao đảo.
Gần như cùng lúc, giọng Triệu Cửu Lang cùng với tiếng đập cửa dữ dội vang lên:
"Dư Huyên, mở cửa. Pheromone của cậu bị rò rỉ rồi, mở cửa ra."
Tiếng chửi rủa giận dữ của Vinh Duyệt cũng mơ hồ truyền đến, như đang mắng tôi lại kiếm chuyện.
Tôi không để ý.
Chỉ bước thêm nửa bước về phía trước, nhìn xuống ánh đèn bên dưới.
Rầm—!
Cửa bị tông mạnh mở ra.
Trần Tầm xông lên, nhìn thấy bóng lưng tôi đang đứng trên bậu cửa sổ, giọng nói biến sắc:
"Dư Huyên! Đừng! Xin cậu... đừng nhảy!"
Cậu ta lao tới, ôm chặt vai tôi từ phía sau.
Cánh tay run rẩy dữ dội vì quá sợ hãi, giọng điệu cậu ta mang theo sự nghẹn ngào chưa từng có:
"Tôi sai rồi... Tôi thật sự biết sai rồi! Cậu xuống đây trước đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, được không?"
Tôi không ngừng giãy giụa.
Nhưng giây tiếp theo, Trần Tầm dường như tìm ra "cách giải quyết".
Cậu ta cúi đầu, răng kề sát tuyến thể tôi—
Muốn đánh dấu tôi.
Hơi thở phả vào sau gáy, tôi đột ngột giật mạnh, nắm lấy cổ tay cậu ta, dùng hết sức bình sinh cắn xuống!
Trần Tầm đau đớn kêu lên một tiếng, theo bản năng buông lỏng sự kiềm chế.
Lợi dụng khoảnh khắc mất sức đó.
Tôi nhảy về phía trước, không quay đầu lại.
Tung mình lao vào màn đêm thăm thẳm.
......
