OMEGA BỊ XEM LÀ BÌNH HOA DI ĐỘNG TRONG TEAM TOÀN ALPHA

Chương 21

Tôi tỉnh lại trong mùi thuốc khử trùng.

Cơ thể nặng trĩu, chỉ cần cử động một chút, đã đau như bị nghiền nát.

Hơi nghiêng đầu, tôi thấy Sở Trật đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Cánh tay trái cậu ta bó bột, sắc mặt có chút tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, cứ thế canh giữ tôi.

Có lẽ bị đánh thức, đầu Sở Trật hơi gật về phía trước, rồi đột ngột mở mắt.

Thấy tôi tỉnh lại, mắt cậu ta sáng lên: "Anh tỉnh rồi."

Sau đó lại dịu xuống, nhẹ nhàng kéo tay tôi, giọng khàn khàn nói:

"Anh bị gãy xương chân, nhưng các chỉ số cơ thể đã ổn định, cơn phát tình tạm thời bị đè xuống."

"Dư Huyên, đừng như vậy nữa được không, lần này là tôi đỡ được anh, lần sau..."

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đột nhiên khựng lại.

Lúc này mới phát hiện, cổ quấn băng gạc, trong không khí phảng phất mùi cà phê caramel nồng đậm.

Pheromone của cậu ta và tôi quấn quýt lấy nhau.

Ánh mắt Sở Trật phức tạp: "Xin lỗi."

"Pheromone của anh hoàn toàn mất kiểm soát, tình hình rất nguy hiểm." Yết hầu cậu ta lăn nhẹ một cái, né tránh ánh mắt tôi, "Bác sĩ đã dùng thuốc, nhưng hiệu quả không đủ. Vì vậy tôi đã tiến hành đánh dấu tạm thời cho anh."

Sở Trật nhìn lại tôi, ánh mắt đầy áy náy nhưng thành thật:

"Chỉ có cách này kết hợp với thuốc, mới có thể làm cơ thể anh nhanh chóng bình phục. Tôi xin lỗi."

"Không cần xin lỗi," Tôi nắm lại tay cậu ta, "Tôi đã đồng ý trước rồi."

Giọng Sở Trật lại trầm xuống:

"Bên phía chương trình, tôi không ngăn được, có người đã làm rò rỉ đoạn video anh thừa nhận mình là Omega ra ngoài."

Tôi thoáng sững sờ, tuy không bất ngờ về điều này, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có lỗi với người hâm mộ.

Nhưng tôi lại nghe Sở Trật tiếp tục nói:

"Dư Huyên, con người không cần thiết phải che giấu bản thân thật sự mãi mãi."

"Tôi bất chấp sự phản đối của gia đình, cứ nhất quyết ra ngoài tự lập, cũng phải lăn lộn mãi mới đứng vững được."

"Chỉ có dám đối diện với con người thật của mình, mới có thể trở thành con người mình muốn."

Đến cuối lời, hơi thở của Sở Trật lại đột ngột trở nên lạnh lùng, cậu ta cầm điện thoại lên:

"Đương nhiên, nếu anh không muốn, bây giờ tôi sẽ tìm người chặn đứng chuyện này."

Tôi lắc đầu, cổ họng khô khốc: "Cảm ơn, tôi... sẽ suy nghĩ."

Nhìn lên trần nhà, tôi nhắm mắt lại, khẽ nói:

"Tôi chỉ là không thể chấp nhận sự yếu đuối và không kiểm soát được của Omega, như thể trời sinh đã thấp kém hơn người khác."

"Từ khi tôi phân hóa, gia đình đã tìm cho tôi vài Alpha 'thích hợp', thỏa thuận điều kiện, ra giá công khai..."

Tôi không nói tiếp được nữa.

Đột nhiên, một mùi caramel ổn định và khiến người ta an tâm bao trùm.

Sở Trật đang phóng thích pheromone để trấn an tôi.

Cậu ta đưa điện thoại cho tôi, giọng điệu cố ý nhẹ nhàng:

"Không nói những chuyện này nữa, cho anh xem chút gì vui vẻ, để thay đổi tâm trạng."

 

 

back top