Dường như đã qua rất lâu.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong một phòng ngủ xa lạ.
Người thanh niên ngồi cạnh giường ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi nhận ra cậu ta là thành viên mới tên Sở Trật, người bất ngờ tham gia vào nhóm trong chương trình lần này.
Ý thức còn mơ hồ, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta.
Lại cảm thấy ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm vào trán tôi.
Giọng Sở Trật trầm thấp, rất dễ nghe:
"Vẫn còn hơi sốt, uống cái này đi."
Viên thuốc được đưa đến bên môi, tôi không mở miệng.
Sở Trật dường như hiểu được sự do dự của tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi một cách hờ hững.
"Ở đây sẽ không có ai tìm đến đâu."
Không hiểu sao, đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy thư giãn.
Sau khi nuốt viên thuốc, Sở Trật cẩn thận đắp chăn cho tôi.
Thuốc nhanh chóng có tác dụng, đầu óc choáng váng, tôi không kìm được nhắm mắt lại.
Nhưng bất chợt, tôi nghe thấy Sở Trật tự lẩm bẩm.
Giọng trầm khàn đi một chút.
"Đẹp thật... Giống hệt trong ảnh."
"Người đẹp như vậy, sao lại nghĩ quẩn muốn chết?"
Tôi mở mắt nhìn Sở Trật, cậu ta đột ngột dừng lại.
Có vẻ ngượng ngùng, cậu ta quay đầu đi, không nhìn tôi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý nghe thấy..."
Sở Trật lắc đầu: "Nghe thấy cũng không sao, mục đích ban đầu tôi gia nhập nhóm, chính là vì anh."
