Diêm Xuyên thấy cậu bé khổ sở đến như vậy, trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù, giơ tay muốn vuốt lưng cho cậu, lại bị cậu giận dỗi đẩy ra, không cho anh chạm vào.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào, không thể cứ mãi lãng phí thời gian ở đây.
Diêm Xuyên dứt khoát bế cậu bé từ trên mặt đất lên, tay kia xách hai túi đồ vật, lấy chìa khóa mở cửa đi vào phòng.
Lâm Thính Vũ mềm nhũn dựa vào vai người đàn ông, phát tiết chua xót, khóc đến đầu óc choáng váng, trống rỗng.
Áo Âu phục của Diêm Xuyên rất nhanh bị ướt đẫm một mảng lớn.
Anh đặt đồ vật xuống, ngồi xuống chiếc tủ lùn, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng người trong lòng, an an tĩnh tĩnh chờ cậu bé khóc xong, khóc đủ.
Bị ôm ấp ấm áp và mùi đàn hương bao vây, lại ở trong hoàn cảnh an toàn quen thuộc, Lâm Thính Vũ không lâu sau liền hoàn hồn, ngừng nước mắt, thút tha thút thít thầm thì.
Chóp mũi mí mắt Omega phiếm màu đỏ, hàng mi dài mật dính thành từng sợi, đôi môi đỏ mọng.
Đôi mắt ướt đẫm nhuốm vài phần mê mang, vô hồn, ngây ngốc.
“Khóc đủ rồi?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Lâm Thính Vũ mím môi, không lên tiếng, còn vì cảm xúc đột ngột của mình mà cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Động tác vuốt lưng trấn an của Diêm Xuyên không ngừng. Anh kiên nhẫn muốn cùng cậu bé tâm sự rõ ràng.
“Khóc đủ rồi chúng ta nói chuyện chính sự.” Giọng anh thả mềm, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nói cho tôi biết, vì sao không vui? Vì sao nhất định phải trở về.”
Câu hỏi này làm hốc mắt Lâm Thính Vũ lại một trận nóng lên.
“Nơi đó, quá xa lạ, anh lại, luôn không ở nhà.” Anh bĩu môi, mang theo tiếng nức nở sau khi khóc: “Hơn nữa…”
Thấy cậu bé nói được nửa câu, lại không có động tĩnh, Diêm Xuyên sờ sờ gáy cậu hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
“Theo như anh nói, anh cũng, không hiểu.” Lâm Thính Vũ thật không biết, nên giải thích thế nào về chuyện nhu cầu bầu bạn và nhu cầu khí vị của một Omega đang mang thai: “Nói, anh cũng, sẽ không tin…”
Diêm Xuyên hơi ngẩn ra. Ngược lại, anh nghĩ đến lúc trước, cậu bé nói lắp này nói mình có thể mang thai, anh không để trong lòng.
Hiện tại xem ra, loại cảm giác không được tin tưởng này khẳng định không dễ chịu.
“Cậu nói ra tôi liền tin.” Giọng anh kiên định, như đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận tất cả, có một loại sức mạnh vô hình: “Hoặc là cậu nói cho tôi biết, cần tôi phải làm như thế nào, được không?”
“……” Thấy người đàn ông nguyện ý dỗ dành mình, Lâm Thính Vũ trầm mặc sau một lúc lâu, vướng mắc mở miệng: “Vậy anh, không được xem tôi, như là, người bệnh tâm thần.”
Diêm Xuyên trong lòng khó hiểu, vẫn đáp: “Sẽ không.”
Lâm Thính Vũ hơi chút yên lòng, sau đó dùng hết khả năng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu, nói lại một lần về giới tính thứ ba ở thế giới của mình, cùng cấu tạo sinh lý, bao gồm cả kiến thức lý luận về những điều Omega mang thai cần chú ý.
Nhưng vì cậu bé nói lắp, vẫn mất không ít thời gian mới nói xong.
Diêm Xuyên cau mày ngây người ở đó, cảm giác nghe đến mơ hồ.
Anh tiêu hóa một hồi lâu, mới đại khái hiểu được lời cậu bé nói là có ý gì.
Sắp xếp lại suy nghĩ, vứt bỏ những lời nói quái lạ hoang đường kia, chỉ nắm lấy trọng điểm.
Đồng thời cảm thấy cậu bé nói lắp này, có lẽ thật sự nên đi xem khoa thần kinh…
“Cho nên, cậu lấy quần áo của tôi, là vì trên đó có mùi hương của tôi?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Thính Vũ gật gật đầu, thút thít nói: “Trên người anh, thơm thơm, ngửi, liền sẽ không như vậy, muốn nôn… Liền cảm thấy, thực an tâm.”
Diêm Xuyên cảm giác trái tim mình bị nắm chặt một phen, lại chua lại mềm, như có lông chim đang nhẹ nhàng gãi cọ trên đó.
Anh cúi đầu nhìn biểu cảm người trong lòng. Đơn thuần vô tội, ngoan ngoãn nép vào n.g.ự.c anh, hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình, có bao nhiêu lay động lòng người.
Cho nên nói như vậy, ngược lại thành anh không phải sao?
Lúc cậu bé nói lắp này té ngã, anh vừa vặn đang xử lý mấy chuyện khó giải quyết, bị phân tâm.
Sau khi cậu bé không sao, anh liền sắp xếp chuyên gia dốc lòng chăm sóc, rồi vội vàng đi.
Vốn dĩ em bé trong bụng cần tĩnh dưỡng, anh biết mình từ trước đến nay không biết nhẹ nhàng, mấy ngày nay về nhà lại muộn, sợ quấy rầy cậu bé nghỉ ngơi.
Không ngờ lại thành ra việc làm khéo lại thành vụng.
Trước kia anh là người cô đơn, thật sự chưa từng xử lý loại quan hệ này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người cần sự bầu bạn của mình.
“À,” Diêm Xuyên lên tiếng, vẫn có chút không quá lý giải, hỏi: “Vậy tôi còn cần làm gì nữa không?”
Làm gì?
Lâm Thính Vũ sững sờ, từ trong lòng người đàn ông ngồi thẳng dậy, bám vào vai rộng lớn của anh, cái đầu nghiêng nghiêng có chút hoang mang nhìn anh.
Diêm Xuyên đỡ thân thể cậu, phòng ngừa té ngã, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng cậu.
Không khí lập tức trở nên có chút ái muội quỷ dị.
“Không cần, làm cái gì.” Omega dời ánh mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú kia, vành tai có chút phiếm hồng, rầu rĩ nói: “Anh ôm tôi một cái, liền tốt lên.”
Thấy cậu bé thẹn thùng, Diêm Xuyên không nhịn được phát ra tiếng cười khẽ, giơ tay lau nước mắt trên mặt tiểu hoa miêu.
Vừa lau vừa châm chọc: “Vì chuyện nhỏ như vậy liền bỏ nhà đi.”
“Đây không phải, bỏ nhà đi.” Lâm Thính Vũ cảm thấy anh nói không đúng, nghiêm túc phản bác lại: “Nơi đó, vốn dĩ, liền không phải nhà tôi. Tôi chỉ là, mang thai, em bé của anh, tạm thời ở nhờ. Tôi cái này gọi là, về nhà!”
Nói xong, còn trợn mắt trắng.
Diêm Xuyên cảm thấy vẻ mặt hợp tình hợp lý, to gan lớn mật này của cậu bé, phá lệ buồn cười, có chút buồn cười.
“Lâm Thính Vũ, tôi phát hiện lá gan cậu rất mập a.” Anh không kiềm chế được ý xấu muốn hù dọa người, trầm giọng nói:
“Động một chút là trợn mắt nhìn tôi, cậu biết những người bên ngoài dám đối với tôi thái độ này, đều là kết cục gì sao?”
Tiểu thai phu trong lòng căng thẳng, có chút thấp thỏm ngẩng đầu.
Phát hiện ánh mắt người đàn ông cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại có một loại sủng nịnh không nói nên lời.
Anh ta hẳn là không giận, Lâm Thính Vũ thầm nghĩ.
Anh mở to đôi mắt to chớp chớp, lại cúi đầu moi ngón tay, mềm mại hỏi lại: “Không thể sao?”
Câu hỏi này lại làm Diêm Xuyên trầm mặc, đúng là một chiêu lấy nhu thắng cương.
Anh cong cong môi, ôm cậu bé càng chặt hơn, bàn tay to sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của cậu.
Ôn nhu trả lời: “Có thể, ai bảo hiện tại cậu là lão đại của tôi đâu.”
Câu “có thể” này, làm Lâm Thính Vũ yên lòng, không nhịn được lại trợn mắt một cái, đánh bạo lẩm bẩm: “Là anh, đáng ghét lúc, tôi mới, như vậy đâu.”
Anh nói xong, nhìn chằm chằm tay người đàn ông đặt trên bụng mình.
“Làm sao vậy?” Diêm Xuyên hỏi, cho rằng đè đến cậu bé, vừa mới chuẩn bị rút về, lại bị giữ lại.
“Không có việc gì, rất ấm áp,” anh lại lần nữa tựa thân thể vào n.g.ự.c Diêm Xuyên, thoải mái thở dài: “Anh lại, sờ sờ.”
Còn nhỏ tuổi, tổng thích thở dài. Diêm Xuyên kiên nhẫn lại cho cậu bé che che.
Xem thời gian không sai biệt lắm, thấp giọng mở miệng: “Có đói bụng không?”
Lâm Thính Vũ gật đầu: “Có một, chút xíu.”
“Vậy chúng ta trở về ăn cơm?” Anh dỗ dành, lại hỏi: “Cậu vốn dĩ chuẩn bị làm món gì ăn?”
“Thịt kho tàu xương sườn.”
“Được, tôi bảo đầu bếp trong nhà làm cho cậu,” thấy cậu bé đối với chuyện trở về vẫn có chút kháng cự, Diêm Xuyên lại tiếp tục dỗ dành:
“Cậu một mình ở chỗ này tôi không yên tâm, lỡ đâu lại xảy ra chuyện như lần trước, tôi không có cách nào lập tức chạy tới.
Cơ thể cậu hiện tại còn chưa dưỡng tốt, em bé không thể lại có sơ suất, đúng không?
Vậy, tôi cố gắng mỗi ngày buổi tối về nhà bầu bạn cậu. Nếu công việc bận, tôi sẽ cho A Võ đưa cậu tới phòng nghỉ của tôi, được không?”
Lâm Thính Vũ không quá muốn trở lại cái nơi xa lạ kia, nhưng hiện thực lại làm anh không còn cách nào.
Ánh mắt anh có chút ảm đạm: “Vậy được rồi…” Nói xong lại nghĩ đến cái gì, đưa ra yêu cầu: “Kia tôi, còn muốn, cùng anh ngủ chung, tôi không muốn, một mình, một người đâu.”
Diêm Xuyên ngẩn ra, hầu kết lăn lộn mấy phen.
Đối diện với ánh mắt đơn thuần thuần túy của cậu bé, hơn nữa sự hiểu biết về tính tình của cậu, anh lập tức hiểu rõ.
Cậu bé căn bản không nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần muốn nằm cùng anh, ngửi mùi hương trên người anh, không có một chút ý đồ khác.
Anh thầm than một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
May là anh gặp được trước, cái dáng vẻ vô tâm mắt không đề phòng trì độn này, không chừng khi nào bị người khác lừa đến không còn gì.
“Có thể.” Anh đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thính Vũ lộ ra nụ cười vừa lòng, lúc này mới vui vẻ.
Diêm Xuyên buông cậu bé xuống, lại giúp cậu bé kéo dây quần yếm bị tuột lên, sau đó khoác áo khoác của mình lên cho cậu. Lúc này mới dẫn cậu vào xe, lái xe về nhà.
Đến nơi, Lâm Thính Vũ đầy đầu đều là thịt kho tàu, vui sướng đi trước một bước vào cửa nhà.
Diêm Xuyên khóa xe, xách hai túi trái cây nguyên liệu nấu ăn mà cậu bé khăng khăng muốn mang về, nói không ăn thì lãng phí, còn có chút hành lý cậu dọn về, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
“Tiểu Lâm tiên sinh đã về rồi.” Cô hầu gái cười chào hỏi.
“Chị gái hảo.” Lâm Thính Vũ lễ phép thăm hỏi, tiếp theo hấp tấp hướng lên lầu đi.
Diêm Xuyên đưa đồ vật trong tay cho người hầu, theo thói quen hỏi: “Hôm nay giữa trưa cậu ấy muốn ăn món gì?”
Trong lúc giao lưu, ánh mắt đen thâm trầm của anh rơi xuống người đang mặc áo khoác của anh, lóc cóc lên lầu.
Anh chợt nín thở, đè thấp giọng nói, sợ nói lớn làm cậu bé sợ hãi: “Lâm Thính Vũ! Đi đường cẩn thận, đừng có mà nhảy nhót!”
Bước chân Omega đột nhiên dừng lại, hít vào một hơi, không dám quay người, thành thành thật thật từng bước một chậm rãi đi.
Cô hầu gái chứng kiến hết thảy mọi chuyện, không nhịn được mím môi cười trộm.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt sinh động như vậy trên mặt Diêm Tổng.
