OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 9

Lâm Thính Vũ giấc ngủ này ngủ đến bất chợt. Lúc mở mắt ra đã là sáng hôm sau, hơn nữa phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ sạch sẽ và thoải mái.

Anh mím môi, đầu óc xoay chuyển, đại khái đoán ra đây là đâu.

Có lẽ là do hormone mang thai của Omega ảnh hưởng, làm anh thực sự không thích ứng, bản năng muốn tìm kiếm sự dựa dẫm.

Anh ngồi dậy từ trên giường, ôm bụng dưới, áp chế sự bất an trong lòng, xuống giường đi ra khỏi phòng.

Căn nhà này so với tưởng tượng của anh còn lớn hơn, chỉ riêng phòng ngủ đã có rất nhiều, phòng khách cảm giác có thể chứa được mấy trăm người.

Trang trí là tông màu đen trắng xám đơn giản, nhưng giữa phòng khách lại bày một pho tượng Phật không ăn nhập, thắp hương thờ cúng.

Anh đến gần ngửi ngửi, là mùi đàn hương quen thuộc trên người Diêm Xuyên, nhưng lại có chút không giống lắm, không có mùi vị đặc trưng trên người anh ta.

“Lâm tiên sinh,” một người hầu gái đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng gọi Lâm Thính Vũ: “Diêm Tổng đã dặn chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị bữa ăn cho ngài, nói để ngài dùng sau khi tỉnh dậy. Ngài có muốn đi ăn một chút không?”

Lâm Thính Vũ đột nhiên hoàn hồn. Đối diện với người không quen biết, anh có vẻ hơi câu nệ, anh mê mang chớp mắt, mỉm cười với cô hầu gái.

“Tôi không quá, đói đâu…” Giọng anh nhỏ nhẹ, có chút không an toàn, xoắn ngón tay vướng mắc hỏi: “Xin hỏi, Diêm Xuyên, anh ấy ở đâu nha?”

Cô hầu gái bị dáng vẻ vừa ngoan vừa mềm mại này của cậu bé làm cho thấy đáng yêu, cười rất thân thiện và chuyên nghiệp, trả lời:

“Diêm Tổng đã ra ngoài từ rất sớm, hiện tại hẳn là đang ở công ty.

Ngài yên tâm, anh ấy đều đã dặn dò rõ ràng. Ngài cần gì cứ việc nói với chúng tôi, hoặc có chỗ nào không thoải mái, chúng tôi cũng có thể gọi bác sĩ tới tận nhà.”

Nghe thấy anh ta không có ở đây, trong lòng Lâm Thính Vũ không khỏi dâng lên một trận mất mát.

Anh nói lời cảm ơn với hầu gái, ngoan ngoãn được dẫn đi ăn một chút gì đó.

Mấy ngày sau đó, Lâm Thính Vũ đều một mình sống trong căn nhà này.

Nói một mình, cũng không hoàn toàn đúng.

Nơi này có vài người giúp việc, đầu bếp, cái gì cần có đều có.

Người đàn ông cũng giữ lời, ăn, mặc, ở, đi lại đều sắp xếp cho anh đặc biệt chu đáo.

Đồ ăn thức uống, vừa nhìn đã biết là rất cao cấp, giá cả không hề rẻ.

Anh có phòng riêng, dĩ nhiên cũng là ngủ một mình.

Nhưng Lâm Thính Vũ luôn cảm thấy thực sự không tự nhiên, đặc biệt là sự thay đổi đột ngột về sự chênh lệch giàu nghèo, làm anh ở chỗ này cứ rụt rè.

Công việc của Diêm Xuyên dường như rất bận, cơ bản đều không có ở nhà.

Ngay cả khi anh ta trở về, anh mỗi lần cũng chỉ có thể biết được từ miệng người hầu vào sáng hôm sau khi thức dậy.

Omega rời khỏi nơi quen thuộc, đột nhiên sinh hoạt trong môi trường xa lạ, rất dễ tạo thành sự bất an về tâm lý.

Đặc biệt còn ở giai đoạn đầu thai kỳ, lại càng thêm không có cảm giác an toàn, kéo theo là suy nghĩ miên man, cảm xúc suy sụp.

Lâm Thính Vũ cuộn tròn trên giường trong phòng Diêm Xuyên, ngửi mùi hơi thở đã tiêu tán gần hết của người đàn ông trên đó, cảm thấy có chút muốn khóc.

Anh muốn gọi điện thoại cho anh ta, lại sợ quấy rầy. Chủ yếu là họ cũng còn chưa thân thiết đến mức đó.

Ở thế giới này, căn bản không có Omega, lại càng không có chuyện cần người bạn đời bầu bạn trong thời gian mang thai. Anh không biết mở lời thế nào.

Về mặt vật chất, đối phương đã làm được không thể bắt bẻ.

Còn những mặt khác, anh không có lập trường và lý do để đề xuất, đối phương cũng căn bản không thể lý giải được, có thể còn cảm thấy anh có bệnh.

Cô giúp việc chuyên phụ trách vệ sinh nói, Diêm Xuyên có yêu cầu rất cao về điều kiện vệ sinh trên giường.

Anh ta có thói quen ngủ trần, cho nên ga trải giường cơ bản đều là thay một ngày một lần.

Cứ như vậy, anh muốn tìm một chút mùi hương trên người anh ta, để giảm bớt sự buồn nôn và khó chịu, cũng không dễ dàng.

Chủ yếu là một chút cũng căn bản không đủ. Anh ta lại không phải Alpha, không có tin tức tố, không thể cho anh sự trấn an lâu dài.

Lâm Thính Vũ hít hít mũi, hốc mắt đỏ hoe vùi khuôn mặt vào trong chăn.

Anh đặc biệt nhớ căn phòng trọ nhỏ của mình. Nơi đó tuy nhỏ và cũ nát, nhưng làm anh rất tự tại, rất có cảm giác an toàn, đó cũng là nơi anh ở hơn hai năm.

Chỉ chốc lát sau, anh điều hòa lại cảm xúc, ra khỏi phòng, nước mắt trên chăn lưu lại một vệt ẩm ướt.

Cô giúp việc ôm quần áo đi ngang qua cửa.

Lâm Thính Vũ xoa xoa đôi mắt phiếm hồng, nghĩ đến điều gì đó gọi cô lại.

“Cái kia, là Diêm Xuyên, quần áo của ảnh sao?” Anh mím môi, chỉ chỉ một chiếc áo sơ mi trong đó.

Cô giúp việc sững sờ, mở miệng trả lời: “Đúng vậy tiên sinh, đây là Diêm Tổng thay ra tối hôm qua, tôi chuẩn bị cầm đi giặt giúp anh ấy.”

“... Cô cho tôi đi.” Vành tai Lâm Thính Vũ có chút phiếm hồng, ngập ngừng nói.

“Cái này…” Cô giúp việc có chút khó xử, không rõ ý của anh.

“Ngài yên tâm, tôi sẽ giúp anh ấy, giặt sạch.”

Cô giúp việc rối rắm một chút. Ông chủ đã dặn dò phải thỏa mãn hết thảy yêu cầu của vị tiểu tiên sinh này, cậu ấy lại có thể gọi thẳng tên ông chủ, nghĩ đến là người tương đối đặc biệt.

Sau vài lần suy nghĩ, cô đem chiếc áo sơ mi đó đưa cho Lâm Thính Vũ, rồi rời đi.

Cũng chính vào trưa hôm đó, cửa văn phòng của Diêm Xuyên bị gõ vang trong sự vô cùng lo lắng.

Ánh mắt đen thâm trầm của người đàn ông vẫn dừng lại trên tập tài liệu, không hề nhúc nhích, môi mỏng khẽ mở: “Vào.”

A Võ vội vàng đi vào: “Lão đại, người giúp việc nhà anh gọi điện thoại, nói chị dâu, à không phải, Lâm tiên sinh, thu dọn đồ đạc về Tây Giao rồi!”

Lực đạo Diêm Xuyên nhéo hợp đồng rõ ràng siết chặt, mang theo sự kinh ngạc ngẩng đầu.

Cánh cửa xe ‘phanh’ một tiếng đóng lại.

Diêm Xuyên thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt đen thâm trầm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhóc con đang xách hai túi đồ vật, vừa mới mua sắm trở về.

Cú ngã kia, khiến cậu bé làm gì cũng phải cẩn thận, sợ đè ép đến em bé.

Lâm Thính Vũ trong khoảng thời gian này mặc đều là quần yếm rộng thùng thình.

Làn da cậu trắng nõn, diện mạo tinh xảo ngoan ngoãn, càng làm cậu bé trông nhỏ nhắn, thân hình gầy ốm.

“Lâm Thính Vũ.” Giọng Diêm Xuyên trầm thấp, tự mang uy nghiêm.

Một tiếng gọi này, dọa Lâm Thính Vũ đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa giật mình run lên.

Ngước mắt nhìn lên, anh càng bị khí thế cao lớn bàng bạc của người đàn ông làm cho có chút bàng hoàng không biết làm sao.

Omega đi vòng quanh tại chỗ, hoang mang rối loạn. Phát hiện mình chạy cũng không còn kịp nữa, dứt khoát rũ đầu đứng yên bất động.

Diêm Xuyên thân cao chân dài, hai ba bước liền đi đến trước mặt cậu bé.

Nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, chỏm tóc ngốc nghếch vểnh lên, hỏa khí trong lòng anh tiêu tán không ít.

Ánh mắt lại rơi xuống túi mua hàng trong tay cậu, lông mày rậm nhíu chặt.

“Bác sĩ chưa nói, cậu hiện tại không thể xách vật nặng sao.” Ngữ khí của anh không tính là tốt.

Lực đạo Lâm Thính Vũ nắm trên tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Anh chỉ mua chút xương sườn và trái cây...

Khi chuẩn bị về nhà, anh đã hiểu rõ, người đàn ông này nhất định sẽ biết.

Anh tính lát nữa gọi điện thoại nói cho anh ta, chỉ là không ngờ anh ta tới nhanh như vậy.

Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ nên nói thế nào.

“Cái này, không nặng.” Anh như cũ cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, còn đưa đồ vật về phía trước: “Không tin anh, thử xem đâu…”

Diêm Xuyên lạnh mặt, không nhận. Biết rõ cơ thể mình chưa hồi phục, tùy thời có nguy cơ sinh non, còn lén lút chạy loạn.

Hai người giằng co vài giây, anh mở miệng: “Đi theo tôi trở về.”

“Không cần…” Lâm Thính Vũ không dám nhìn anh, rầu rĩ cự tuyệt: “Tôi muốn ở chỗ này, ở vài ngày.”

Phong cách hành xử của Diêm Xuyên từ trước đến nay cường ngạnh, hầu như không có gì kiên nhẫn, cũng chưa từng gặp qua người nào như cậu bé này, làm anh hung không được mắng không được. Anh không khỏi cảm thấy tâm sinh bực bội.

“Cái nơi rách nát này có gì tốt để ở?”

Anh thầm than một tiếng, cố gắng ngữ khí không quá gay gắt:

“Tôi cung phụng cậu ăn ngon uống tốt, có yêu cầu gì cậu cứ việc đề ra, rốt cuộc cậu còn có chỗ nào không hài lòng?”

Đối mặt với sự chất vấn như vậy, trong lòng Lâm Thính Vũ càng thêm nghẹn muốn chết.

Đầy ngập ủy khuất lại không biết nói từ đâu.

Hốc mắt anh hồng hồng, giọng nói mềm mại, có chút run rẩy: “Không có, không hài lòng… Không phải như vậy, tôi chỉ là muốn, ở chỗ này ở, một thời gian. Hiện tại em bé, còn chưa có lớn, tôi chính mình cũng có thể, sinh hoạt.”

“Cậu sinh hoạt như thế nào?” Anh vừa dứt lời, tiếng nghi vấn của Diêm Xuyên vang lên: “Tình trạng cơ thể cậu hiện tại, cậu không biết sao?”

“Chính là, người nhà anh, tôi đều, không quen biết.” Lâm Thính Vũ hít sâu, nức nở nói: “Anh lại, không ở, tôi không nghĩ một mình, ở tại nơi đó.”

Diêm Xuyên môi mỏng khép mở, cau mày không nói nữa. Anh mơ hồ tìm được mấu chốt.

Tính tình cậu bé này mềm, rất ít khi có lúc dầu muối không ăn thế này, khẳng định có nguyên nhân mà anh không biết.

Sau khi suy tư ngắn ngủi, ánh mắt anh rơi xuống trang phục của cậu bé. Lúc này anh mới nhìn ra, bộ đồ bên ngoài của tiểu thai phu, là một chiếc áo sơ mi của anh.

Hình thể hai người chênh lệch lớn, anh mặc áo sơ mi làm áo khoác cho cậu bé, quả thật không dễ phát hiện.

“Đây là quần áo của tôi?” Diêm Xuyên nghi vấn, kéo ống tay áo sơ mi xuống.

Đôi đồng tử rũ xuống của Lâm Thính Vũ chợt tròn xoe, ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo vẻ hoảng loạn bị bắt quả tang ngay tại trận.

“Tôi, đây là không cẩn thận, mặc nhầm!” Anh lắp bắp giải thích: “Không phải, cố ý lấy, quần áo anh!”

Họ dùng lại không phải cùng một tủ quần áo, có không cẩn thận thế nào cũng không thể mặc sai.

Cậu bé nói lắp một chút cũng không giỏi nói dối, tâm tư nhỏ trực tiếp treo ở trên mặt. Diêm Xuyên không cần nghĩ cũng biết cậu đang nói dối.

“Phải không?” Anh nhìn chằm chằm vẻ mặt chột dạ của cậu: “Vậy cởi ra, trả lại cho tôi.”

Lâm Thính Vũ hốc mắt đỏ hoe, bĩu môi, lập tức im lặng.

Anh ngước mắt liếc nhìn người đàn ông, trong lòng nổi lên chút tính khí nhỏ.

Anh đặt đồ vật trong tay xuống đất, liền bắt đầu cởi.

“Trả thì trả!” Anh hít hít mũi, lẩm bẩm: “Không thèm.” Cởi xong, tức giận đưa qua.

Diêm Xuyên nhìn vẻ mặt này của cậu bé, khóe môi khẽ cong lên khó phát hiện, vươn tay đi nhận, lại phát hiện cậu bé nắm thật sự chặt, một bộ không muốn cho anh.

Đôi môi mím chặt, biểu cảm quật cường lại đáng thương.

“Một cái, quần áo mà thôi…” Lâm Thính Vũ không nỡ buông tay, lảng tránh ánh mắt, nói một cách hợp lý: “Đồ keo kiệt.”

Diêm Xuyên sợ cậu bé té ngã, không dùng sức, hai người cứ như vậy một người nắm một đầu. Anh vừa mới chuẩn bị chịu thua, liền thấy cậu bé nhíu mày, rõ ràng không thoải mái.

Giây tiếp theo cậu bé trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nôn khan.

“Nôn! Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Dạ dày sóng cuộn biển gầm, nôn đến hai mắt tối sầm. Khóe mắt phiếm hồng của Lâm Thính Vũ bài trừ nước mắt, hô hấp đều trở nên dồn dập, khuôn mặt nhỏ lại vì sặc mà đỏ bừng.

Omega trong thời gian mang thai vốn dĩ dễ dàng cảm xúc d.a.o động.

Bị anh lớn tiếng một hồi, lúc này càng cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

Cơ thể không khỏe trong lòng càng thêm khó chịu, có chút sụp đổ.

“Ô ô ô…” Anh cắn môi dưới, nước mắt tuôn xuống xối xả, nức nở.

 

back top