OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 13

Cuối cùng dưới sự chọn lựa kỹ càng của hai người, đã quyết định một chiếc màu đen kiểu cổ điển.

Cũng từ lúc này, công việc này trở thành một trong số ít niềm tiêu khiển của Lâm Thính Vũ trong nhà.

Diêm Xuyên thấy cậu bé làm không biết mệt, quả thực là buồn chán thật sự, liền tùy ý cậu bé.

Hai tháng này thai nhi cần tĩnh tâm dưỡng, không thể có bất cứ sai lầm nào, dẫn đến Lâm Thính Vũ ngay cả cửa cũng không ra được, ở nhà không có việc gì làm, chỉ có thể quấy rầy ba ba còn lại của em bé.

Diêm Xuyên họp xong, trở lại tầng nghỉ ngơi, nhìn thông báo liên tiếp bật ra trên di động, có chút dở khóc dở cười.

Tiểu lảm nhảm gần đây đánh chữ không đã nghiền, đổi sang gửi tin nhắn thoại.

Anh thường xuyên bận rộn một hồi quay về, chào đón anh là mấy tin nhắn thoại dài 60 giây, nghe cũng nghe không hết.

">“Diêm Xuyên, hôm nay tôi, có chút muốn ăn, hạt dẻ rang đường.”

>“Tôi không muốn làm phiền, cô giúp việc, cô ấy mỗi ngày có, thật nhiều, việc phải làm.”

">“Hôm nay anh sẽ, về nhà đúng giờ không? Tôi cảm thấy, anh mang về, sẽ tương đối, tiện hơn đâu.”

Không muốn làm phiền cô giúp việc, liền làm phiền anh đúng không.

Người đàn ông cong cong môi, lại mở tin nhắn vừa mới gửi tới này.

">“Diêm Xuyên, tôi lại không muốn ăn, hạt dẻ, tôi muốn ăn, sơn tra xào đường.”

">“Sơn tra phải đủ chua, loại đó. Anh có thể giúp tôi, mua không?”

Cậu bé phỏng chừng là vừa ngủ trưa dậy, còn đang lơ mơ, giọng nói không giống như thường ngày thanh thoát, mang theo giọng mũi mềm mại, thầm thì nũng nịu như đang làm nũng bên tai anh.

Chắc là nằm mơ thấy ăn sơn tra, tỉnh lại thì thèm.

Tóc ngắn của Lâm Thính Vũ ngủ đến có chút rối bời, khuôn mặt xinh đẹp phiếm màu đỏ khỏe mạnh.

Anh lăn một vòng trên giường, nằm sấp trên chiếc chăn mềm mại tràn ngập mùi đàn hương, cẳng chân thon dài trắng nõn vắt lên đong đưa, xoa xoa đôi mắt hạnh ẩm ướt lờ mờ, nhìn chằm chằm di động.

Trong lòng anh còn ôm một chiếc áo khoác của Diêm Xuyên. Chỉ có như vậy, anh một mình ở nhà mới có thể ngủ ngon.

Omega thèm đến mức khoang miệng đang tiết nước bọt.

Anh đổi một tư thế, kẹp chiếc áo khoác giữa hai chân, vòng eo mảnh khảnh thiếu niên, được lớp quần áo bên cạnh phác họa ra một đường cong duyên dáng.

Anh gần đây phát hiện, người đàn ông đối với anh đặc biệt dung túng, hoặc có lẽ là coi trọng em bé, tóm lại là một người cha tốt hiếm thấy. Điều này cũng làm tính tình anh thả lỏng không ít.

“Diêm Xuyên, anh đang, bận sao?” Đối phương từ sáng sớm khởi, liền vẫn luôn không có động tĩnh, tiểu thai phu nhịn không được lại hỏi: “Em bé của anh, muốn ăn đó, không phải, Lâm Thính Vũ muốn ăn…”

Nói đến em bé, Lâm Thính Vũ sững sờ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng lớn hai tròng mắt, tim đập nhanh, vội vàng xoay người, đổi tư thế nằm sấp thành nằm ngửa.

Dưới lớp vải dệt cực mỏng nhẹ nhàng, bụng dưới Omega đã hơi hơi nhô lên, làm chiếc áo ngủ tạo thành một độ cong nhỏ.

Lâm Thính Vũ có chút hoảng loạn sờ sờ bụng: “Thực xin lỗi nha, nhóc con, ba ba suýt nữa, quên mất, con.”

Hẳn là không có đè ép đến đi. Anh nhíu mày thanh tú, có chút lo lắng ngồi dậy, xác định không cảm thấy nơi nào không thoải mái sau, nhẹ nhàng thở ra.

Chiếc di động đặt bên cạnh, ong ong rung động.

Omega trong lòng vui mừng, nóng lòng mở ra, đối diện gửi tới cũng là tin nhắn thoại.

">“Được, tôi mang về cho cậu.” Trong giọng nói có chút sủng nịnh nhàn nhạt.

Lâm Thính Vũ nghe xong, cong mắt vui vẻ cười ngây ngô. Ngay sau đó tin nhắn tiếp theo, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo một chút hài hước:

">“Lâm Thính Vũ, cậu cái đồ nói lắp nhỏ, sao lại lắm lời như vậy. Một tin nhắn 60 giây, cậu gửi cho tôi nhiều như vậy, ở nhà còn chưa đủ cậu nói luyên thuyên sao, tôi cả ngày xuống dưới đều nghe thấy cậu nói chuyện.”

">“Nói không nhanh nhẹn, thì thành thành thật thật đánh chữ. Hệ thống còn phân biệt không ra cậu đang nói cái gì.”

Anh bị chê lắm lời sao?

Hay là bị chê nói lắp?

Nụ cười Lâm Thính Vũ cứng lại trên mặt, ánh sáng trong mắt cũng rút đi từng chút một, lồng n.g.ự.c có chút nghẹn lại.

Anh gần đây có phải có chút đắc ý vênh váo rồi không, có lẽ người đàn ông căn bản không muốn trả lời anh, chỉ là nể mặt em bé, mới khắp nơi chiếu cố anh.

Anh chỉ là cô đơn quá lâu, ai đối xử tốt với anh, liền không khống chế được muốn thân cận, muốn chia sẻ.

Mí mắt Omega dần dần nhiễm chút hồng nhạt, cái mũi cũng ê ẩm.

Anh rũ đầu mím môi, nghiêm túc soạn một đoạn văn trong khung chat, lại xóa đi bớt đi, cuối cùng vẫn không gửi đi.

Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, anh bĩu môi nằm vật xuống giường, kéo góc chăn che lại đầu. Bụng nhỏ nhô lên lộ ra bên ngoài, phập phồng theo hơi thở run rẩy hỗn loạn.

Anh cũng không biết mình đang khổ sở ủy khuất cái gì.

Hoặc là nói, là có chút tức giận.

________________________________________

Buổi chiều hôm đó, di động của Diêm Xuyên cực kỳ yên tĩnh. Anh mở ra xem rất nhiều lần, đều không có thông báo mới bật ra.

Anh từng nghi ngờ có phải bị mất mạng, hay phần mềm bị lỗi rồi không.

Không thể nào tiểu lảm nhảm lại trở nên trầm mặc được.

Bình thường ngủ trưa tỉnh lại, cậu bé đều sẽ không ngừng tìm anh nói luyên thuyên, sẽ kể cho anh nghe giấc mơ gì, hôm nay xem TV thấy cái gì thú vị.

Gần tối, người đàn ông đi đến bên cửa sổ sát đất. Thân ảnh thẳng tắp được ánh hoàng hôn mạ lên một tầng ánh kim, cơ bắp cường tráng căng dưới chiếc áo sơ mi sạch sẽ.

Vẻ mặt thâm thúy của anh lộ ra chút bực bội. Chiếc di động cỡ bình thường nằm trong lòng bàn tay to rộng của anh, trông giống như một mô hình nhỏ.

Diêm Xuyên nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm. Anh gỡ chiếc áo vest tây trang vắt trên lưng ghế, vừa mới chuẩn bị mặc vào về nhà, A Văn lại gõ cửa đi vào.

“Lão đại, Nhị Gia Lữ của Cường Thịnh tới.”

Sắc mặt vốn dĩ ôn hòa của Diêm Xuyên lập tức trở nên âm lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn. Chiếc áo vest cầm trong tay, lại chậm rãi đặt trở lại.

 

back top