OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 14

Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm nghị, khí thế kiêu ngạo bước vào.

Ông ta ăn mặc không hề phô trương nhưng quý báu, hình thể khỏe mạnh vừa phải, lưng thẳng tắp, ngẩng đầu bước đi.

Mỗi lời nói cử chỉ đều mang theo vẻ tự xưng là tầng lớp thượng lưu không coi ai ra gì.

Khóe miệng trễ xuống cùng ánh mắt khôn khéo, hoàn toàn thể hiện lòng dạ xảo quyệt, lợi ích là trên hết của một thương nhân.

“Là chuyện gì không thể không đến mức phiền Nhị Gia tự mình tới cửa?” Diêm Xuyên ngoài miệng nói lời khách sáo nhưng không chút để ý.

Đôi tay cắm trong túi quần, cùng thần sắc hờ hững lạnh nhạt, lại bày rõ thái độ khác của anh.

Một vãn bối dám dùng ngữ khí coi thường như vậy nói chuyện với mình, khóe miệng Lữ Thịnh Lương đang căng thẳng run rẩy, lỗ mũi xuy khí.

Ngại vì thân phận đã khác xưa, ông ta lại không thể không nhẫn nhịn sự răn dạy muốn thốt ra.

Trong mắt ông ta, Diêm Xuyên chẳng qua là một tên trẻ con cuồng vọng tự đại.

Khi còn nhỏ lấy anh làm chó hoang sai sử, không ngờ lại nuôi sói thành họa, hiện tại cưỡi lên đầu ông ta tác oai tác quái.

Hai người cách không đối diện, ngầm phân cao thấp. Áp suất không khí trong phòng giảm mạnh, như thể đến động băng.

Ánh mắt lạnh nhạt của Diêm Xuyên mang theo ý vị cao cao tại thượng.

Kết hợp với chiều cao khác biệt của anh, cảm giác áp bách luôn khiến đối thủ thất bại trước tiên.

Má Lữ Thịnh Lương căng chặt, dời tầm mắt, đi đến ghế sô pha tiếp khách ngồi xuống.

“Diêm Xuyên, cậu hiện tại thật đúng là mánh khóe thông thiên. Động đến người của tôi lại còn nuốt riêng hạng mục của tôi, dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý chứ?”

Ông ta nói xong, sửa lại nút tay áo, một bộ dáng hưng sư vấn tội, vừa chờ giải thích, vừa từ trong Âu phục lấy ra xì gà, chuẩn bị châm lên.

A Văn đứng bên cạnh, liếc mắt chú ý tới lão đại nhíu mày không vui, không cho phân trần vươn tay ngăn trở bật lửa còn chưa kịp ấn xuống.

Híp mắt cười nói: “Nhị Gia, Diêm Tổng chúng tôi gần đây không ngửi được mùi khói, xin ngài thứ lỗi.”

Diêm Xuyên nhếch mày, đón ánh mắt phẫn nộ không kiên nhẫn của Lữ Thịnh Lương, đi đến vị trí đối diện ông ta thong dong ngồi xuống, bắt chéo chân, chút nào không xem ông ta ra gì.

“Lời giải thích?” Ngữ khí anh thong dong đạm bạc, như thể nghe được một trò cười: “Nhị Gia dùng những thủ đoạn không ra gì đó đối với tôi, lẽ nào lại không nghĩ cho tôi một lời giải thích?”

Thấy Lữ Thịnh Lương biến sắc, ngay sau đó anh lại trào phúng nói:

“À, quên mất, lúc trước đã nói như thế nào nhỉ? Người thuộc hạ không hiểu chuyện? Tự ý làm chủ?”

“Hiện tại người dưới khó quản giáo,” Diêm Xuyên lơ đãng liếc mắt đồng hồ, nói tiếp: “Bất quá làm ăn mà, ai mà chẳng vì lợi ích tối thượng. Đám công nhân này của tôi, cũng cần kiếm tiền ăn cơm.”

Lại lôi chuyện cũ ra, ngược lại khiến ông ta có lỗi trước.

Mặt Lữ Thịnh Lương âm trầm: “Diêm Xuyên, chuyện riêng giải quyết riêng, quy tắc trên thương trường cậu dù sao cũng phải nói chứ?”

Chiếc nhẫn ngọc đeo trên tay phải của Diêm Xuyên, không nhanh không chậm vuốt ve hổ khẩu, thờ ơ nói: “Hiện tại quy tắc của tôi, mới là quy tắc.”

Lữ Thịnh Lương bị anh chọc tức trừng mắt giận dữ. Càng là đem những động tác nhỏ của anh xem vào trong mắt. Ai bảo hiện tại là anh ngồi trên vị trí này.

“Cậu thật sự coi những lão già chúng tôi là ăn không ngồi rồi!” Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu làm việc vô tình vô nghĩa như vậy, sẽ không sợ tôi bẩm báo lên chỗ Lão Hội Trưởng?”

Nghe được ba chữ ‘Lão Hội Trưởng’, ánh mắt Diêm Xuyên biến lạnh: “Thiếu gia Lữ gần đây sống không tốt lắm đi?” Anh đột ngột chuyển đề tài.

“Cậu có ý gì?” Lòng Lữ Thịnh Lương căng thẳng.

“Ông đoán người Áo Thành nếu biết con ông rơi vào tay họ, nó là thiếu một quả thận trước, hay thiếu một trái tim trước?”

Diêm Xuyên mặt không biểu cảm uy hiếp: “Những khoản nợ cờ b.ạ.c nó thiếu kia, dùng mạng cũng trả không hết đi?”

Bị bắt thóp uy hiếp, có cắn răng cũng phải nuốt xuống bụng. Hùng hổ đến, lại ôm một bụng khí rời đi.

A Văn nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, thấp giọng hỏi: “Lão đại, có cần tôi đi cảnh cáo ông ta một lần nữa không?”

“Không cần,” Diêm Xuyên bực bội nhíu mày: “Nể mặt Lão Hội Trưởng, tạm thời không so đo, coi như ông ta có thể thành thật vài ngày.”

Huống hồ đã sớm giáo huấn qua, bằng không cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy vội vã tìm tới cửa.

“Mẹ nó, lãng phí thời gian của lão tử.” Anh trầm giọng mắng, cực kỳ không kiên nhẫn đứng dậy, cầm lấy áo khoác vừa mặc vừa hỏi: “Quanh đây chỗ nào có bán hạt dẻ rang đường và sơn tra?”

A Võ vừa mới vào cửa khó hiểu nói: “Á? Tôi nhớ rõ Lão Đại anh chưa bao giờ ăn mấy thứ này mà.”

A Văn liếc hắn một cái, nghẹn lời: “Là Lâm tiên sinh muốn ăn.” Nói xong không thèm để ý đến người huynh đệ đang bừng tỉnh ngộ, quay sang trả lời Diêm Xuyên:

“Có một cửa hàng cách nhà Lão Đại anh gần, tiện đường có thể mang về, Lâm tiên sinh còn có thể ăn được đồ tươi.

Còn về khẩu vị thì không rõ lắm, dù sao Tiểu Thiếu Gia là thích ăn. Lát nữa tôi chia sẻ cho anh nhé?”

Diêm Xuyên gật đầu, mấy bước chân vội vàng rời đi.

________________________________________

Diêm Xuyên về đến nhà cũng gần tối. Vừa bước vào cửa, một bóng người gầy gò, giống như con thỏ lén lút lẻn đến trước mặt anh, rồi lại dừng chân ở cách đó vài bước.

Lâm Thính Vũ mở to đôi mắt ướt át, cũng không nói lời nào, chỉ thò đầu thò cổ nhìn xung quanh vào tay người đàn ông.

Yết hầu nhỏ nhắn lăn lộn vài cái, không cần nghĩ cũng biết, trong lòng anh đang tâm niệm cái gì.

Diêm Xuyên đáy mắt mang cười, giả vờ như không có chuyện gì.

Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lộ ra vẻ mất mát, anh mới chuyển biến, lấy ra hai túi đồ vật che ở trước ngực.

Hạt dẻ vẫn còn ấm áp, ăn vừa vặn, sơn tra cũng vừa miệng.

“Cầm đi đi, ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm chiều.” Anh đưa qua đồng thời không quên dặn dò.

Lời còn chưa dứt, tiểu thai phu đã giật lấy đồ vật chạy nhanh như chớp, không hề lên tiếng, cũng không thèm để ý đến anh thêm chút nào.

Diêm Xuyên nhìn bàn tay trống rỗng, trầm mặc.

Thường ngày anh trở về, cậu bé này còn lải nhải nói với anh rất nhiều chuyện, mang đồ ăn về còn sẽ nói lời ngọt ngào cảm ơn anh.

Hôm nay sao lại khác thường như vậy? Lại còn đôi mắt kia, sao thấy có chút đỏ?

Diêm Xuyên nhíu mày khó hiểu, tiện miệng hỏi người hầu, nói mọi thứ bình thường, phỏng chừng là ngủ chưa tỉnh.

Mười phút sau.

Diêm Xuyên thay bộ đồ mặc ở nhà màu xám, nhẹ nhàng thanh thản ngồi xuống.

Anh mắt nhìn chằm chằm laptop trên đùi, chuyên tâm xem thư hợp tác hạng mục, khí chất mang theo vẻ ổn trọng chuyên thuộc về người đàn ông thành thục.

Di động phát ra tiếng ‘leng keng’, kéo anh trở về từ công việc.

Mở ra xem, tin nhắn tiểu nói lắp gửi tới.

">【 Diêm Xuyên, sơn tra nhà này không đủ chua, lần sau đổi nhà khác mua. 】

Ánh mắt người đàn ông khẽ động, vẻ mặt khó hiểu. Thế nào? Mua về còn chê?

Còn nữa, anh nâng mắt đen, nhìn về phía cậu bé đang ngồi ăn ở bàn ăn đối diện.

Vì sao ở cùng một không gian, còn phải dùng chữ viết để nói chuyện với anh?

Chỉ là suy tư trong khoảnh khắc, anh liền hiểu ra. Lập tức cảm thấy vừa tức giận lại buồn cười, trái tim còn dâng lên một chút vị chua xót mềm mại.

“Lâm Thính Vũ.” Anh tức giận gọi: “Lại đây cho tôi.”

Đôi đồng tử xinh đẹp của Omega chớp hai cái, liếc nhìn người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không tình nguyện, mím môi, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nhét một viên hạt dẻ vào miệng.

Nhóc con này thật là tính tình lớn nhanh, nói hai câu cũng không được.

Diêm Xuyên thấy cậu bé không chịu tới, đáy mắt mang theo vẻ gian tà, uy hiếp: “Không qua đây lát nữa tôi ép cậu ăn đậu bắp.”

Lần trước khám thai, bác sĩ nói thai phu hơi thiếu vitamin, kiến nghị ăn một lượng vừa phải đậu bắp, cũng có thể giúp tiêu hóa, tăng cường thể chất.

Anh bảo đầu bếp trong nhà cải thiện về mặt ẩm thực, kết quả cậu bé một ngụm cũng không nuốt trôi, nói chịu không nổi cái cảm giác nhão dính dính kia.

Ban đầu còn không dám nói, sau bị bắt quả tang trộm đổ đi, mới nói ra.

Lâm Thính Vũ nghe thấy hai chữ đậu bắp, khuôn mặt to bằng bàn tay nhăn thành một cục, căm giận suy xét một lát, lựa chọn cầm lấy di động, lại nhét thêm một viên sơn tra vào miệng, mới chậm rì rì đi qua.

Diêm Xuyên buông notebook, động tác cẩn thận lại mạnh mẽ, nhẹ nhàng ôm cậu bé lên đùi, mặt đối mặt ngồi xuống.

“Sao lại không nói lời nào?” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cậu bé, bên trong có sự dịu dàng hiếm thấy: “Ngay trước mặt tôi còn gửi tin nhắn? Gửi cho ai xem đây, Hả?”

Đây chẳng phải là anh muốn sao? Sao còn dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói anh.

Đuôi mắt Lâm Thính Vũ lại nhiễm chút màu đỏ, bĩu môi đối diện với người đàn ông hai giây, lại dời tầm mắt rũ xuống hàng mi, vẫn không lên tiếng.

Sự ủy khuất trong đáy mắt cậu bé bị Diêm Xuyên bắt được. Anh sững sờ, trong lòng không khỏi rối loạn, thiếu kinh nghiệm nên không biết nên dỗ dành như thế nào cho tốt.

Đành phải hắng giọng, vụng về lái sang chuyện khác: “Lại đây, để tôi xem, tiểu tể tử của chúng ta hôm nay có lớn hơn chút nào không.”

Anh nói rồi một tay ôm lấy vòng eo gầy gò của người trong lòng, tay kia kéo khóa kéo quần trên eo cậu bé ra. Lớp vải dệt rộng thùng thình mềm mại rũ xuống, đọng lại ở bắp đùi.

Bụng trắng nõn cùng bụng dưới hơi nhô lên của Lâm Thính Vũ, bại lộ trong không khí, vũ chỉ nhỏ bé khó khăn lắm mới che được.

Hô hấp Diêm Xuyên cứng lại, nhìn cái mụn nhỏ trắng như tuyết kia, đôi mắt tối sầm, yết hầu lăn lộn.

Điều này đối với anh mà nói không nghi ngờ là cảnh xuân hiện ra hết, có một chỗ nào đó không đúng lúc cộm lên m.ô.n.g cậu bé.

Omega đối với điều này hồn nhiên không biết, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay to rộng của người đàn ông, đang khẽ vuốt trên bụng bầu của mình, có chút ngứa ngáy.

Anh như thể rối rắm một phen, vẫn lựa chọn ưỡn ưỡn vòng eo, chủ động dán sát vào chặt chẽ hơn, để em bé cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của người cha.

Anh vừa rồi xác thật là chưa hết giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy, có thể là cảm xúc thai kỳ của mình quá nhạy cảm, kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát.

Xét trên việc anh ta đã mang đồ ăn ngon về cho anh, tạm thời tha thứ.

Diêm Xuyên cẩn thận khống chế lực đạo vuốt ve, cũng cảm nhận được hành động vi diệu của người trong lòng.

Xong xuôi anh liền thu tay, tỉ mỉ giúp cậu bé mặc quần áo vào lại.

“Vẫn không nói lời nào?” Anh siết chặt cánh tay, khẽ khàng dỗ dành: “Vậy tiểu nói lắp sau này muốn thu nhỏ thành người câm à?”

Người câm?

Lâm Thính Vũ hai tay bám vào vai rộng lớn của người đàn ông, cau mày nhìn anh, vội vàng nghiêm túc nói: “Tôi mới không phải, người câm!”

Diêm Xuyên cong môi lộ ra một nụ cười, chính mình cũng không nhận ra sự cưng chiều trong đó.

“Lúc này mới đúng, cho nên vẫn là phải nói nhiều lời, nói nhiều một chút sẽ không nói lắp nữa.”

Omega bị khuôn mặt tuấn tú mang cười này làm cho mắt lung lay, đôi đồng tử sáng trong lấp lánh vài cái.

Nhận thức được người đàn ông đang dỗ dành mình, trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.

Lớp vỏ bọc đường của viên sơn tra ngậm trong miệng đã sớm tan, anh vừa phồng quai hàm nhai nhai nhai, vừa lẩm bẩm phàn nàn:

“Lại chê tôi, nói chuyện, không nhanh nhẹn, lại muốn tôi, nói nhiều. Thật khó chiều chuộng…”

“Tôi khó chiều chuộng?” Diêm Xuyên khó có thể tin, bàn tay to nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ăn, bóp bóp, giả vờ hung ác nói:

“Rốt cuộc là ai chiều chuộng ai? Đồ trong miệng cậu là ai mua cho? Cái tiểu bạch nhãn lang này.”

Lâm Thính Vũ bị ép ngừng nhai, chống vào n.g.ự.c người đàn ông, bất mãn rầm rì: “Ô… Buông ra đi…”

Môi mỏng Diêm Xuyên khép mở, lực chú ý bị chút đường dính ở khóe miệng cậu bé hấp dẫn đi. Mắt đen anh thâm trầm, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn đi.

Đường ở niêm mạc tan ra, rất ngọt.

Mắt hạnh Lâm Thính Vũ trợn tròn, ‘rầm’ một tiếng, viên sơn tra trong miệng nuốt xuống. Cảm giác ấm áp còn chưa tan ở khóe môi, càng làm anh ngây ngốc tại chỗ.

 

back top