“Không thể sao?” Anh giả vờ rũ mắt, chọc chọc n.g.ự.c người đàn ông.
“……” Biểu tình nghiêm túc của Diêm Xuyên có khoảnh khắc phá công, không tự nhiên dời đi tầm mắt: “Đừng làm nũng.”
Nói xong, lại nhìn mắt cánh tay đang giơ di động của cậu bé, anh giật lấy đi, mặt đen, nghiến răng nghiến lợi đem câu “thân Lâm Thính Vũ chỉ thân một phút, về sau chú ý” ghi âm lại một lần.
Omega đạt được mục đích, vui vẻ ra mặt, sung sướng nhét điện thoại vào túi áo trước ngực.
Cái m.ô.n.g nhỏ đang ngồi trên đùi người đàn ông, còn vô ý thức nhích tới nhích lui.
Khi khe m.ô.n.g hoàn mỹ dán sát vào vật to lớn nào đó, nụ cười trên mặt lại cứng lại rồi.
Một vệt hồng từ cổ nối thẳng lên đỉnh đầu, phốc, bốc khói.
Diêm Xuyên càng là tàn nhẫn hít một hơi, trong lòng vừa tính toán vừa vỗ vỗ eo người trong lòng: “Tránh ra, ăn cơm.”
“Tránh ra, liền tránh ra…” Lâm Thính Vũ đỏ mặt luống cuống bò xuống dưới, rời xa người đàn ông âm tình bất định lại còn mưu đồ gây rối này, nhanh như bay chạy về phía bàn ăn.
Đôi mắt Diêm Xuyên thâm trầm, nhìn chằm chằm bóng dáng cậu bé né tránh, có chút hoài nghi mục đích ban đầu mình nuôi dưỡng cậu bé bên người.
Còn chê anh khó chiều chuộng, chờ hài tử ổn định, thật sự chiều chuộng lên rồi hãy nói lời này đi.
________________________________________
Sợ rước lấy thị phi không cần thiết, cũng sợ chuyện nam tính mang thai này lan truyền khắp thành phố.
Lâm Thính Vũ khám thai, vẫn luôn là ở bệnh viện thuộc quyền kiểm soát của Diêm Xuyên mà làm.
Sau giờ ngọ, biệt thự ánh sáng sáng trong, yên tĩnh an nhàn, mùi đàn hương nhàn nhạt phiêu ở trong không trung, hết thảy đều tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Diêm Xuyên mở cửa vào nhà, giày da cũng chưa đổi, trực tiếp liền bước nhẹ nhàng lên lầu, thẳng đến phòng ngủ chính.
Bức màn trong phòng bị kéo kín mít, chỉ có một tia ánh sáng từ cửa chiếu vào. Trên giường nhô lên một cục nhỏ ngủ thật say.
Anh từ phòng thay quần áo lấy ra quần áo đã chuẩn bị tốt, lại tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, cẩn thận vớt người từ trong chăn ra, ôm đến trên đùi bắt đầu mặc quần áo.
Omega từ trong lúc ngủ mơ chuyển tỉnh, ngửa đầu mắt lờ mờ nhìn người đàn ông một cái, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Anh đã về rồi.”
Diêm Xuyên khẽ đáp một tiếng, nhìn dáng vẻ mềm mại của người trong lòng, không nhịn được hôn trán cậu bé.
Động tác trên tay không ngừng, nhẹ nhàng kéo động dây quần, giúp cậu bé che kín cái bụng bầu nhỏ nhắn trắng nõn, lại ôm người vào khuỷu tay, bước đi vững vàng, lặng yên không một tiếng động ôm xuống lầu.
Anh sắp xếp buổi chiều khám thai, buổi sáng đi công ty xử lý một bộ phận công việc, giờ này vừa vặn rút thời gian trở về.
Vốn dĩ tính toán sắp xếp một thủ hạ đi cùng là được, nhưng cậu bé ấp úng giống như không vui lắm, nói anh không ở bên cạnh sẽ có chút sợ hãi.
A Văn đang chờ ở cửa kéo ra cửa xe.
Diêm Xuyên bàn tay cẩn thận bảo vệ đầu nhỏ dựa trên vai, nghiêng người ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe khởi động, chạy bằng phẳng.
Giấc ngủ ngắn của Lâm Thính Vũ không ngủ được bao lâu, liền híp mắt ngáp ngủ chuyển tỉnh.
Anh mơ màng nhìn một lát cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm giác bụng không quá thoải mái, ôm eo người đàn ông rắn chắc, đem mặt vùi vào ngực, rầm rì cọ cọ.
“Sao vậy?” Diêm Xuyên móc khuôn mặt cậu bé ra khỏi ngực, quan tâm nói: “Lại muốn nôn nghén?”
Omega có chút ngượng ngùng chớp mắt, hắc hắc cười, thanh âm còn mang theo sự khàn khàn vừa tỉnh ngủ: “Không có… Chỉ là giữa trưa, ăn nhiều, hiện tại còn, có chút no.”
Diêm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ. Bàn tay to dán đến vị trí dạ dày cậu bé, cẩn thận xoa xoa cho anh, trợ giúp tiêu hóa.
Phản ứng thai kỳ nghiêm trọng, chỉ nghe nói qua liệu pháp ăn uống gì đó. Việc từ trên người nửa kia ngửi khí vị có thể giảm bớt, quả thực chưa từng nghe thấy.
Trước kia tiểu nói lắp này nói lúc, anh cũng không tin hoàn toàn, không ngờ lại thật sự có tác dụng.
Từ khi dựa theo lời cậu bé nói, cung cấp đủ tiếp xúc cậu bé yêu cầu, cậu bé không chỉ nôn ít hơn, ngay cả ăn uống cũng trở nên tốt hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng hào.
Sớm biết rằng hiệu quả như vậy, anh đã đeo cậu bé trên lưng quần cho rồi.
“Đỡ hơn chút nào không?” Ít lát, anh ở bên tai cậu bé thấp giọng hỏi.
Dạ dày dễ chịu hơn nhiều, Lâm Thính Vũ gật gật đầu, đôi mắt đen bóng xoay chuyển, có chút lo lắng hỏi: “Diêm Xuyên, hôm nay sẽ phải, rút m.á.u sao?”
“Hôm nay không rút.” Diêm Xuyên giúp cậu bé vén mái tóc có chút che mắt trên trán, trấn an: “Đừng sợ.”
Lần trước khám thai rút máu, tiểu gia hỏa trốn trong lòng n.g.ự.c anh rớt nước mắt, y tá cầm kim tiêm, còn chưa cắm vào, đã bắt đầu run rẩy.
Một đứa con trai lại đáng yêu như vâyh. Anh ở độ tuổi này, thân đầy vết thương cả người máu, mắt cũng không hề chớp một chút.
Bất quá lời nói thì nói như vậy, thật làm người bị va chạm, anh lại đau lòng.
“Sợ đau như vậy?” Diêm Xuyên không nhịn được khôi hài: “Về sau em bé muốn sinh ra thì làm sao bây giờ?”
Omega nghe được trong lòng căng thẳng, sờ sờ bụng nhỏ, nghiêm túc tự hỏi một chút, ngẩng khuôn mặt lên, mới chú ý tới vẻ hài hước trong đáy mắt người đàn ông.
Mày nhăn lại, bĩu môi lẩm bẩm: “Anh lại, làm tôi sợ, tôi mới không mắc lừa.”
Bệnh viện cách đó không xa. Sau khi xuống xe, Lâm Thính Vũ không cho ôm, muốn tự mình đi, chủ yếu vẫn là cảm thấy ngượng ngùng.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ đó. Tiểu thai phu nằm thẳng trên giường, dụng cụ qua lại di chuyển trên cái bụng đã bôi đầy chất tiếp hợp.
Trên bụng mát lạnh. Trong nhà sưởi ấm mở đủ, cũng không cảm thấy lạnh.
Chỉ chốc lát sau, kiểm tra kết thúc. Diêm Xuyên đỡ cậu bé ngồi dậy. Hai vị ba ba nóng lòng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
Em bé rất rõ ràng đã mọc ra tay chân, có thể nhìn ra đầu, tim thai cũng rất khỏe mạnh.
Diêm Xuyên đem ánh mắt rơi xuống cái bụng bầu đang mang thai trước mặt, lúc này mới rõ ràng có cảm giác chân thật.
Hai người bọn họ thật sự tạo ra một sinh mệnh. Cái gia hỏa nhỏ nhỏ gầy gò này đã phá hỏng con trai anh, anh liền sắp làm cha.
Trong lòng có loại cảm xúc phức tạp um tùm, vui vẻ, kích động, nhiệt liệt, thậm chí đối với cuộc sống tương lai sinh ra chờ mong.
Hai tay hữu lực của anh chống ở mép giường, không khống chế được cúi người, hôn một cái lên bụng dưới đang nhô lên của cậu bé.
Tư tưởng Lâm Thính Vũ từ em bé thu hồi lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông, chậm chạp cảm thấy ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại che lại miệng anh, sợ anh lại ở trước mặt bác sĩ, làm ra chuyện gì không thể làm.
________________________________________
Kết quả khám thai lần này rất tốt. Bác sĩ nói thai nhi cơ bản đã ổn định, tiếp theo không cần như vậy thật cẩn thận, chính là phương diện dinh dưỡng vẫn là phải đuổi kịp.
Lâm Thính Vũ từ khi ăn uống biến tốt về sau, luôn động bất động liền cảm thấy đói, miệng cũng rất thèm, ăn chưa đầy một giờ liền cảm giác bụng trống trơn.
Cứ như vậy ăn, bác sĩ còn nói dinh dưỡng không đủ.
Anh hoài nghi là tin tức tố cung cấp không đủ, dẫn đến em bé hấp thu không tốt.
Không có biện pháp, ai bảo anh không phải người của thế giới này đâu, ngay cả mang thai, đều không thể hoàn toàn dùng y học nơi này quyết định.
Sau cơm trưa không lâu, Omega mặc một thân áo ngủ thỏ liền thân màu trắng, trong túi n.g.ự.c nhét đầy đồ ăn vặt, ôm lấy dịch chuyển về phía sô pha.
Khó khăn lắm Diêm Xuyên được nghỉ phép ở nhà, từ trên lầu thư phòng đi xuống, chuẩn bị rót chén nước. Nhìn cái nhóc con sắp bị đồ ăn bao phủ này, bất đắc dĩ lại buồn cười.
“Lâm Thính Vũ, vì sao cơm trưa không ăn no?”
Giọng nói trầm thấp này, làm tiểu thai phu sợ tới mức giật mình, tức giận quay đầu: “Tôi ăn, no rồi! Nhưng là lại đói.”
Anh nói rồi l.i.ế.m liếm đôi môi phấn nhuận, nâng nâng mông, ý bảo một chút túi khoai lát: “Cái này, lát nữa ăn.”
Duỗi duỗi trái cây ôm trong lòng: “Cái này, hiện tại ăn!”
Lại chuyển qua cho người đàn ông nhìn, hũ hạt óc chó và chế phẩm từ sữa trong túi mũ: “Cái này, buổi chiều ăn nè.”
Diêm Xuyên bị sự đáng yêu của người trước mắt làm cho không khống chế được ý cười trên khóe môi, giả vờ chê bai: “Cậu thuộc chuột hamster sao? Trên người giấu nhiều như vậy, ăn cho hết sao cậu.”
Lời này nói ra Omega liền không vui: “Anh chê tôi, ăn nhiều?” Anh ưỡn ưỡn bụng bầu, nói đúng lý hợp tình: “Kia tôi hiện tại, là một người sao? Có bản lĩnh, chính anh, sinh đi!”
Thả lời tàn nhẫn xong, cứng đầu xong miệng, sợ bị bắt về huấn, nhanh chóng trốn đi.
Diêm Xuyên sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng cậu bé không quên dặn dò một tiếng: “Ăn ít thôi, lát nữa lại kêu no căng.”
Vào buổi tối, liền dùng sự thật chứng minh rồi Diêm Xuyên lo lắng, không phải không có đạo lý.
Đang ngủ, bị tiếng khóc vụn vặt bên tai đánh thức.
Ánh mắt thâm thúy của Diêm Xuyên giật giật, đột nhiên mở mắt, nhanh chóng bật đèn ngồi dậy xem xét trạng thái của người trong lòng.
Lâm Thính Vũ khóc đến đầy mặt nước mắt, môi đau đến run run, trán đổ mồ hôi, cuộn tròn trong lòng n.g.ự.c người đàn ông nức nở.
“Chỗ nào đau? Tiểu Vũ? Tiểu Vũ!” Diêm Xuyên vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại của cậu bé, gấp đến độ mày rậm nhíu chặt.
“Bụng, bụng đau…” Đôi mắt ướt át của Omega mở ra một khe hở, hơi thở mong manh.
Diêm Xuyên sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, đêm hôm khuya khoắt, cả căn biệt thự sáng trưng đèn lớn.
Giống như dã thú ngủ say, bị buộc tỉnh lại.
