“Anh làm cái gì, lại hôn tôi!”
Omega phản ứng lại sau, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trông có chút tức giận.
Anh không hiểu vì sao Diêm Xuyên lại muốn như vậy, lần trước ở nhà anh cũng thế, không có sự cho phép liền tùy tiện đến gần.
Ôm là vì em bé, dễ thân mật hôn hít thì không phải, anh cũng còn chưa đến kỳ động dục.
Tiếp xúc như vậy làm anh cảm thấy cơ thể không thoải mái, tim đập sẽ nhanh hơn, đầu óc cũng rất kỳ lạ, anh không thích.
Sự dịu dàng trong đáy mắt Diêm Xuyên tan đi, trở nên lạnh nhạt. Anh nửa híp mắt đối diện với cậu bé.
Sắc mặt cậu bé là sự chán ghét và kháng cự không hề che giấu.
Ánh mắt nhìn anh làm anh cảm thấy mình giống như vừa làm một tội lỗi không thể tha thứ.
Điều này khiến anh rất khó chịu.
“Thế nào? Lão tử cho ăn ngon uống tốt, nuôi dưỡng và chăm sóc cậu, còn cho cậu nhiều tiền như vậy, hôn một cái cũng không được sao?”
Anh bóp khuôn mặt non mềm của cậu bé, lực đạo tăng lên, mạnh mẽ kéo gần: “Lâm Thính Vũ, không có kiểu làm ăn như thế này.”
Giọng người đàn ông trầm thấp lười nhác, ngữ khí là lời cảnh cáo không chút để ý, như một tay lão luyện trên bàn đàm phán, mang theo uy nghiêm khiến người ta khó lòng phản bác.
Động tác đột ngột khiến Lâm Thính Vũ giật mình, cơ thể không ngồi vững mà đổ eo.
Môi hai người cơ hồ lại sắp dán vào nhau. Trong lúc hoảng loạn, anh giơ hai tay che kín miệng Diêm Xuyên.
Đây là lần đầu tiên đối phương dùng điệu bộ bạc tình như vậy nói chuyện với anh, không có bất kỳ độ ấm nào, khiến trong lòng anh sinh ra cảm giác chênh lệch mạnh mẽ.
Ngay cả đôi mắt đen kia, cũng có khoảng cách sâu không lường được, giống như một con sói dữ, cởi bỏ lớp ngụy trang lộ nguyên hình, làm người ta kinh hoàng.
Lâm Thính Vũ mím mím môi, cắn răng phản bác: “Đó là, anh cho em bé, đây là, hai chuyện khác nhau!”
Diêm Xuyên chỉ lộ ra nửa trên khuôn mặt, mày mắt ưu việt thâm thúy, mặt không biểu cảm lẳng lặng nhìn chăm chú người trước mặt.
“Bỏ tay ra.” Anh lạnh giọng ra lệnh cưỡng chế.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào lòng bàn tay, nóng lên phát ngứa.
Lâm Thính Vũ cũng bị nhìn chằm chằm đến một trận khẩn trương, trong lòng đánh lên tiếng trống rút lui lớn.
Anh chỉ là cảm thấy như vậy là không đúng.
Bọn họ lại không phải loại quan hệ đó. Tương lai sinh xong em bé, anh khẳng định là phải rời khỏi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bất quá là hôn vài cái mà thôi.
Omega tháng lớn, sẽ sinh ra cơn nhiệt động dục thai kỳ. Đến lúc đó có lẽ sẽ cần tiếp xúc càng thân mật hơn.
Lâm Thính Vũ ánh mắt né tránh, chậm rãi buông tay ra, biểu tình có chút buồn bực. Anh không thích bị đối xử thô lỗ như vậy.
Diêm Xuyên lại lần nữa từ trên mặt cậu bé, nhìn thấy sự bất an đã lâu không thấy.
Anh ý thức được vừa rồi mình đã thất thố, dọa đến cậu bé cũng không phải ý định ban đầu, chỉ là thói quen cường thế.
Anh thu lại một chút khí thế lạnh lẽo đó, ý đồ kéo không khí vui vẻ trở về, dùng phương thức đối phương để giao lưu, đạt được điều mình muốn.
“Chỉ cho phép cậu yêu cầu tôi ôm, tôi muốn hôn cậu một cái liền không được sao?”
Ngữ khí Diêm Xuyên khôi phục như thường, ngón tay thon dài, yếu thế cào cào cằm cậu bé: “Cái này không công bằng, đêm nay ngủ không ôm cậu.”
Omega bị chọc cho có chút ngứa, hơi rụt cổ lại, thành công bị những lời này kéo ra khỏi trạng thái uể oải. Anh vội vàng kêu lên: “Như vậy làm sao, được!”
Anh ngủ không ngon, em bé cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Diêm Xuyên không tỏ ý kiến, thần sắc ngẫm nghĩ nhướng mày, cái bĩu môi nhỏ của cậu bé, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Lâm Thính Vũ nhìn chằm chằm khuôn môi mỏng đẹp đẽ kia, vành tai có chút phiếm hồng, lại dời đi tầm mắt, oán giận đối diện với ánh mắt tùy tiện của người đàn ông.
Hôn một chút thì hôn một chút. Dù sao cái gì cũng làm, cứ coi như là vì em bé thích ứng trước đi…
“Vậy trước, nói rõ.” Anh nhỏ giọng đưa ra điều kiện: “Chỉ vẫn là, một phút…”
Diêm Xuyên không lên tiếng, nhắm mắt xem như đáp ứng, chờ động tác của cậu bé.
Omega chần chờ hai giây, mím môi nâng lên đôi cánh tay mềm mại trắng nõn gầy guộc, động tác vụng về vòng lấy cổ người đàn ông.
Ngây ngô lại non nớt tiến lại gần, bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, đè ép biến hình.
Lâm Thính Vũ xấu hổ đến lông mi khẽ run. Bước tiếp theo là gì nhỉ, anh không biết lắm.
Cứ như vậy dán vào nhau không mang bất kỳ dục vọng nào một lúc, anh lại buông ra.
Thấy Diêm Xuyên vẫn không tính toán chủ động, anh lại theo hồi ức mà học tập, nhẹ nhàng ngậm lấy mút hai cái, rồi lại l.i.ế.m liếm, cắn cắn.
Giống như một học sinh giỏi đang nỗ lực nghiên cứu, chỉ tiếc lão sư không có ý định dạy thêm cho anh.
Lập tức trong lòng sinh ra ủy khuất, gạt khuôn mặt hồng hào sang một bên: “Không muốn hôn, thì thôi…”
Lại giận dỗi. Diêm Xuyên dính đầy nước miếng, không nhịn được lồng n.g.ự.c chấn động, bật cười thật khẽ.
Bàn tay to rộng, từ eo sau gầy gò của cậu bé di chuyển về phía trước, ngón tay khớp xương rõ ràng xuyên qua sợi tóc ngoan ngoãn, ấn về phía trước, lấp kín khuôn môi đỏ thắm kia, gia tăng nụ hôn này.
“Ưm… ưm…” Lâm Thính Vũ phát ra tiếng rên rỉ, môi răng không phát huy bất kỳ tác dụng nào, bị nhẹ nhàng cạy mở.
Lưỡi nóng bỏng ướt át của người đàn ông chui vào khoang miệng, câu lấy đầu lưỡi anh qua lại trêu đùa.
Lần này không giống như phía trước vội vàng thô lỗ, giống như đang tinh tế nhấm nháp, ôn nhu mút, từng chút hấp thu chất lỏng trong miệng anh.
Không có cái cảm giác thiếu oxy đến nghẹt thở kia, chỉ là hô hấp dồn dập, yết hầu không ngừng lăn lộn nuốt.
Tim đập một lần so với một lần nhanh hơn, đầu váng mắt hoa, trong đầu như có pháo hoa nở rộ, cái cảm giác rung động kia phi thường kỳ diệu.
Không biết qua bao lâu, Diêm Xuyên mới lưu luyến buông cậu bé ra.
Hai người ôm nhau ở cùng một chỗ, cùng nhau hồi vị.
Lâm Thính Vũ nhẹ giọng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, ôm cổ người đàn ông, vùi vào cần cổ anh lười biếng cọ cọ, trông có chút ỷ lại.
Hôn môi, dường như cũng không có khó tiếp thu như trong tưởng tượng, có chút thoải mái, cảm giác cũng không tồi.
Nếu anh ấy có thể vẫn luôn ôn nhu như vậy thì tốt rồi.
Omega trong lòng thầm lặng đánh giá, chợt tỉnh lại nghĩ đến cái gì.
Ngồi thẳng thân thể, vừa thở vừa nghiêm túc nói: “Không chỉ, một phút, anh lại nói chuyện, không giữ lời.”
Diêm Xuyên thần sắc đạm mạc, gân xanh trên trán nhảy lên, dùng ngón cái thong dong mà lau đi vết nước trên môi.
Ngoại trừ nếm được mùi thơm đặc trưng trên người cậu bé, trong miệng anh còn có một chút vị sơn tra nhàn nhạt. Chua loét có gì ngon mà ăn.
“À.” Anh thuận miệng qua loa: “Lần sau chú ý.”
“Anh lần trước, cũng là như vậy, nói…”
“Phải không? Không nhớ rõ.”
Lại lừa gạt anh. Lâm Thính Vũ mím mím đôi môi bị hôn đến sưng đỏ. Linh quang chợt lóe, anh móc di động ra, mở chức năng ghi âm.
“Vậy anh, lặp lại lần nữa đâu.” Anh ghé lại gần, nhìn chằm chằm đôi mắt người đàn ông, vẻ mặt thuần túy: “Tôi muốn, ghi lại, bằng không anh lần sau, lại chơi xấu!”
Diêm Xuyên: “……?”
Anh cạn lời cúi mặt. Vật kia từ lúc mới bắt đầu hôn môi, liền trướng đến phát đau, thẳng tắp dựng ở đó.
Nghẹn đến mức anh phiền lòng bực bội, còn phải ở đây cùng chơi trò chơi ấu trĩ.
“Cả lời tôi nói cậu cũng dám ghi âm?” Ngón tay anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu bé, kéo nhẹ một cái: “Gan không nhỏ nha.”
Lâm Thính Vũ bị đau ‘ai nha’ một tiếng, đã được thả lỏng ra. Anh xoa xoa má, luôn cảm thấy Diêm Xuyên hôm nay hung dữ, nhưng lại không phải thật sự muốn hung dữ với anh.
