Cậu nói muốn nhào vào lòng người đàn ông, nhưng nhìn cánh tay và cơ bụng còn mang thương kia, lập tức lại dừng lại thân thể.
Nhìn qua nhìn lại, bên nào cũng không thể ôm, thật phiền quá!
Bây giờ trong lòng cậu đang chua chua căng căng, rất muốn giống như trước kia, chui vào lòng anh, hoặc là nằm sấp trên người anh làm nũng.
Cuối cùng Omega đành phải lại nằm xuống, chui vào trong chăn cọ cọ, ôm lấy một cánh tay cường tráng của người đàn ông.
“Diêm Xuyên, đó có phải, là anh thích, tôi trước không?” Cậu cười hì hì ngẩng khuôn mặt nhỏ, chờ mong hỏi.
Diêm Xuyên đẩy tóc mái trên trán cậu ra, gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai chiếc răng thỏ của Lâm Thính Vũ vui vẻ đến mức không giấu được, nhịn không được làm nũng: “Đó là khi, nào?”
“Không biết.”
“Cái này sao có thể, không biết đâu!” Cậu bé lại nóng nảy.
Diêm Xuyên nhéo nhéo chóp mũi phiếm hồng đang cọ vào cánh tay anh, chọc cho cậu bé một trận hừ hừ.
“Nhất kiến chung tình đi.” Anh bất đắc dĩ trả lời: “Em chủ động nhào vào lòng anh, nhìn anh run bần bật.”
Lâm Thính Vũ cẩn thận nghĩ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt, cậu chẳng có ấn tượng gì, lúc đó đang trong kỳ động dục, lý trí vốn không còn nhiều, lại còn tối lửa tắt đèn.
Bĩu môi, không hài lòng với câu trả lời này: “Tôi xem anh là, thấy sắc, nảy lòng tham!”
“Ừm.” Người đàn ông như thể đồng tình: “Đúng vậy.”
“Anh còn đồng ý?!” Omega kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên đáy mắt mang theo sự dung túng, vẻ mặt bất đắc dĩ đối với cậu nhóc đã khôi phục hoạt bát ở khuỷu tay, lại là một trận dỗ dành.
Đêm còn dài, Lâm Thính Vũ được dỗ dành xong ôm một cánh tay của chồng nghe chuyện kể trước khi ngủ.
Bên tai là giọng nói trầm thấp dễ nghe, kể lể từ từ, trong đầu cậu lại nghĩ toàn bộ là những lời thổ lộ, đối thoại thân mật vừa rồi.
Khuôn mặt nhỏ không biết là vì bị trêu chọc hay vì nóng, đỏ bừng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Rất thích, rất thích.
Đôi mắt cậu chớp chớp, không hề che giấu tình yêu của mình.
Không ngờ giây tiếp theo ánh mắt đối phương, từ cuốn sách rơi xuống trên người cậu.
Hai người đối diện.
Omega lúc này lại biết thẹn thùng, nhìn ánh mắt hài hước của người đàn ông, ngón chân cuộn tròn, vùi mặt vào cánh tay cường tráng của anh.
“Lâm Thính Vũ? Ngẩng mặt lên, che lại không khó chịu à?” Bàn tay to của Diêm Xuyên nâng cằm cậu bé, cậu c.h.ế.t sống không chịu động: “Sao lại dễ dàng xấu hổ như vậy? Hả?”
Anh lại cố ý ghé sát vào trêu: “Vợ ơi? Vợ à ~ Vợ tôi không thèm để ý đến tôi.” Nói rồi lại đổi giọng: “Tiểu Vũ bảo bối?”
Lâm Thính Vũ cắn môi dưới, gần như co rút thành một khối, cúi đầu rầm rì đi che miệng anh.
Diêm Xuyên né tránh, cắn nhẹ vào đầu ngón tay thon dài của cậu: “Trước kia không phải lá gan lớn lắm sao, không biết xấu hổ sao? Hả? Lời nói cuồng ngôn loạn ngữ mở miệng là nói ra.”
“Ai nha, khi đó, lại không giống nhau...” Giọng Omega ồm ồm mang theo làm nũng.
Thời gian tốt đẹp ai cũng không muốn lãng phí, hai người đều không nỡ ngủ quá sớm, trời bắt đầu tờ mờ sáng, mệt đến không chịu nổi mới chìm vào giấc mộng đẹp.
Diêm Xuyên rốt cuộc thân thể có chút không khỏe, Lâm Thính Vũ tỉnh sớm hơn anh.
Cậu mơ màng mở mắt hạnh, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào, lại chui vào lòng người đàn ông.
Cậu kinh hồn bạt vía nhìn vết thương của anh, may mắn là không có thấm máu.
Omega khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại bị những vết sẹo cũ lộ ra bên ngoài của đối phương hấp dẫn. Mỗi lần nhìn thấy đều sẽ đau lòng.
Cậu nhớ lại lời nói của kẻ xấu kia, thân thế của Diêm Xuyên dường như còn đáng thương hơn cả mình. Ít nhất mình còn có bà nội yêu thương, lớn lên bình an, còn anh ấy…
Mũi Lâm Thính Vũ đau xót, nhẹ nhàng hôn lên một vết sẹo sâu.
Vô luận quá khứ ra sao, về sau bọn họ có nhau, còn có đứa con.
Sau khi cảm xúc lắng xuống, Omega động đậy thân thể chuẩn bị rời khỏi lòng người đàn ông.
Bắp đùi không cẩn thận cọ qua chỗ nào đó, nóng bỏng khiến hô hấp cậu rối loạn trong nháy mắt.
Cậu cắn cắn môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của người đàn ông, rối rắm một lát. Anh ấy hình như là, nhịn lâu lắm rồi.
Cũng là nam tính, cậu biết nhịn khó chịu đến mức nào…
Vành tai Lâm Thính Vũ phiếm hồng, con ngươi ẩm ướt, sau một lúc chần chờ ngắn ngủi, cậu co người gầy nhỏ chui vào trong chăn.
Cái khối nhỏ cuộn tròn kia, cứ cọ xát mãi đến vị trí eo bụng người đàn ông mới dừng lại.
Tiếp theo đó là tiếng ‘tất tốt’, xen lẫn tiếng nước ái muội, cùng động tĩnh ngây ngô ‘ô ô’ nức nở của cậu bé.
Ánh mắt Diêm Xuyên nhíu lại, hai tròng mắt nhắm chặt lăn lộn dưới mí mắt, gân xanh ở thái dương trơn bóng hơi nổi lên.
Anh đang mơ một giấc mộng cổ quái, hô hấp cũng theo cảnh trong mơ càng thêm dồn dập thô nặng, khó kìm lòng nổi.
Trong mộng, mạch m.á.u của anh bị nắm giữ trong tay người khác, nơi xa truyền đến tiếng nuốt khẽ khàng, mảnh mai, như là có yêu vật muốn hút cạn tinh khí của anh.
Tiếng 'đùng', anh lại hóa thân thành một con cự long, bị nhốt vào một hang núi nhỏ hẹp, nóng ẩm.
Nơi đó quá nông, quá nhỏ, không có cách nào dung thân hoàn toàn.
Con cự long sớm đã cuồng bạo không chút khách khí đụng loạn trong hang, làm cho vách núi cùng nham thạch cuối hang bị thương chồng chất.
Lồng n.g.ự.c cường tráng của người đàn ông phập phồng nhanh hơn, một lát sau, dồn sức phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, làm như có cái gì được phóng thích, cả người khoan khoái.
Anh thoát ra khỏi giấc mộng cổ quái kia, chợt mở mắt thở dốc trầm giọng, nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, chợt ý thức được điều gì.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, một phen vén chăn trên người lên.
“Khụ khụ!” Lâm Thính Vũ nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt nhòe đi không mở ra được.
Cậu quỳ ngồi trên đầu gối người đàn ông, vừa khó chịu phun lưỡi, vừa luống cuống dùng tay xoa khuôn mặt.
Diêm Xuyên bị cảnh tượng sống động, sắc hương trước mắt kích thích đến đồng tử chấn động, 'ực' một tiếng nuốt nước miếng, hơi thưởng thức một lát, mới kịp phản ứng.
Vội vàng rút khăn giấy từ đầu giường, một tay kẹp cậu bé dưới nách, đỡ m.ô.n.g bế lên, vừa lau cho cậu, vừa đi nhanh về phía phòng tắm.
Lâm Thính Vũ cảm giác m.ô.n.g chợt lạnh, người ngồi trên bồn rửa tay, bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Tiếp đó, khăn giấy khô ráo đổi thành khăn lông ướt nhẹp. Người đàn ông động tác mềm nhẹ, cẩn thận giúp cậu lau sạch vết bẩn trên mặt, cổ và áo ngủ.
Omega chép miệng, cau mày nhanh chóng chớp vài cái, tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng.
“Diêm Xuyên,” cậu không thoải mái xoa xoa mắt, giọng có chút buồn bực: “Sao lại, khó nuốt hơn, trước kia?”
“......” Diêm Xuyên cứng đờ một thoáng, cong môi không tiếng động cười, đáy mắt sủng nịch đầy đến tràn ra.
Tiểu ái nhân của anh luôn luôn ở một số phương diện đặc biệt trì độn, chút nào không ý thức được lời mình nói có bao nhiêu kinh thế hãi tục.
“Súc miệng đi.” Anh không trả lời vấn đề này, đưa ly nước ấm đến bên môi cậu.
Lâm Thính Vũ ngoan ngoãn ngậm một ngụm, lộc cộc lộc cộc súc xong phun ra, mùi vị trong miệng phai nhạt rất nhiều, cậu lúc này mới đối diện với người đàn ông, thấy được đôi mắt mang ý cười của đối phương.
Vừa rồi bị dính đầy mặt, cậu hoàn toàn ngây người, căn bản không kịp xấu hổ. Hiện tại chợt tỉnh lại mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Diêm Xuyên thấy ánh mắt cậu né tránh, biết cậu đã lấy lại tinh thần, cũng không đành lòng trêu chọc.
Anh chống hai tay ở hai bên người cậu, cúi người thấu lên hôn tàn nhẫn vào cánh môi đầy đặn ẩm ướt kia.
“Thật đáng yêu.” Anh cảm khái nói.
Omega được khích lệ lại e sợ nhìn về phía người đàn ông, trong lòng ấm áp, nhịn không được mím môi cười, bàn tay nhỏ kéo dây thắt áo tắm dài bên hông anh, nhẹ nhàng kéo kéo.
Làm nũng dường như, ngẩng khuôn mặt nhỏ thẹn thùng hỏi: “Vừa rồi như vậy, anh thích sao?”
Diêm Xuyên bị đáng yêu đến mức hít sâu một hơi, thấp giọng trả lời: “Rất thích.”
Ánh mắt anh kiều diễm, cảm thấy chỉ nói một lời không đủ để truyền đạt tình cảm mãnh liệt của mình, nói xong còn phải hôn người một chút: “Dịch vụ đánh thức tuyệt vời, cảm ơn bảo bối.”
Nói xong ôm cậu bé vào lòng, trân quý ôm người kề tai áp má, hưởng thụ sự ôn tồn của giờ khắc này.
Hàm dưới Lâm Thính Vũ đặt trên vai người đàn ông nhếch miệng cười ngây ngô.
Cậu cảm thấy tiếng tim mình đập 'phanh phanh' và tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương đan xen vào nhau, trong n.g.ự.c có hai cái 'thùng thùng thanh'.
