Thời gian Diêm Xuyên dưỡng bệnh, đối với anh đã từng mà nói chính là chuyện thường ngày.
Phía trước nằm viện một tuần, tập đoàn chất đống không ít công việc, hơn nữa những ngày nhàn nhã tĩnh dưỡng này, cũng gần như nên trở về chủ trì đại cục.
Lâm Thính Vũ ở nhà chăm sóc Nhạc Nhạc, nhóc con lớn lên càng ngày càng giống ba nhỏ, có tin tức tố của ba ba bầu bạn, ngoan ngoãn vô cùng, lúc nào cũng cười hì hì.
Về phương diện nhẫn nại thì thừa hưởng từ cha hắn, lúc đi bệnh viện tiêm vắc-xin lông mày cũng chưa nhăn một chút, làm hai vị phụ thân đều kinh ngạc.
Trên đường tới, hai người còn thảo luận lát nữa nhóc con khóc thì phải dỗ như thế nào, không ngờ lại là lo bò trắng răng, ngay cả cô y tá cũng khen cậu bé không sợ đau.
Những ngày tháng ăn không ngồi rồi vừa mới bắt đầu là rất vui sướng, nhưng dần dần Lâm Thính Vũ cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mỗi ngày cậu ngoài việc bầu bạn với con, chính là xem manga, anime, xem TV, hầu như không có chuyện gì khác.
Diêm Xuyên cho cậu một chiếc thẻ đen, bảo cậu muốn làm gì cứ đi làm.
Cậu thêm vào trong nhà một đống đồ chơi nhỏ, thay đổi toàn bộ bộ bốn món màu đen trắng xám nặng nề của phòng ngủ chính, biến thành đồ án gấu nhỏ mà cậu yêu thích.
Diêm Xuyên nhìn chiếc giường nhà mình trang trí như trẻ con đến mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng mặc kệ cậu.
Sau đó chậm rãi bàn chải đánh răng, cái ly, áo ngủ của cậu cũng đều đổi thành kiểu tình nhân, poster manga anime nhiệt huyết, đồ thủ công trang trí, tràn ngập trong nhà và mỗi góc cuộc sống của anh.
Điều này thực sự khiến anh cảm nhận được, bảo bối nhà mình vẫn là một cậu bé chưa tròn hai mươi tuổi, đúng là cái tuổi cảm thấy hứng thú với những thứ này.
Thang máy chuyên dụng của tầng tổng tài mở ra, một bóng dáng nhỏ gầy đơn bạc từ đó nhanh chóng vụt ra.
“Diêm Xuyên!” Giọng điệu Lâm Thính Vũ nhảy nhót, mang theo làm nũng, gấp gáp chạy về phía văn phòng.
Đi phía sau cậu là A Võ chuyên trách theo sát cậu đi ra ngoài, tận chức tận trách không rời nửa bước.
Diêm Xuyên trong tay đang cầm ly cà phê, vừa nhấp một ngụm, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo này, ánh mắt run rẩy.
Anh nuốt xuống ngụm cà phê còn chưa kịp đặt ly xuống, cậu đã như một chú thỏ vừa ra khỏi lồng hấp, chạy về phía anh.
Anh đưa tay cầm ly ra xa, cánh tay kia bản năng vòng lấy eo cậu, hơi nhắc lên, liền ôm người ngồi lên bàn làm việc.
Lâm Thính Vũ bắt lấy cánh tay người đàn ông đang ôm eo mình, vừa mới đứng vững thân thể, môi đã bị 'chụt' một cái.
Cà phê đắng đến mức cậu lè lưỡi ra, quay mặt đi không cho hôn thêm ngụm thứ hai, không hiểu được loại đồ vật đau khổ này có gì ngon mà uống.
“Sao lại qua đây?” Diêm Xuyên nhìn A Võ đang chờ ở bên ngoài, ôn nhu hỏi.
“Lát nữa, em muốn đi, xem phim,” cậu lắc chân làm nũng: “Anh đi cùng em, được không?”
Cậu thích bộ mới ra, đi một mình lại cảm thấy không thú vị, trường hợp này nên cùng người mình yêu bên nhau mới đúng.
Diêm Xuyên đặt ly cà phê lên bàn, nhìn đồng hồ, lát nữa còn có cuộc họp phải mở, kết thúc phỏng chừng sẽ khá trễ, có chút chần chờ.
“Anh đi làm, em ở nhà, đều thật nhàm chán,” Omega cũng muốn ngoan một chút, nhưng cậu hiếm khi muốn anh đi cùng một lần.
Nhìn thấy người đàn ông chần chờ, cậu bất an ôm lấy eo anh làm nũng: “Được không, được không?”
Nói xong lại nghĩ đến điều gì, hai tròng mắt mở to lập tức buông tay, khẩn trương nhìn về phía bên hông đối phương: “Em đụng trúng, vết thương, của anh sao?”
Diêm Xuyên hoàn toàn không chống đỡ được làm nũng của vợ nhỏ, sủng nịnh nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu: “Không sao, đều tốt gần hết rồi.”
Lâm Thính Vũ đầy mắt ỷ lại vòng lấy cổ người đàn ông.
Cậu chính là muốn ôm anh, sau khi hai người xác định quan hệ hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, hôn mãi không đủ, hơi chút không chú ý, liền quấn quýt.
Ban ngày chỉ tách nhau một chút như vậy, cậu đã rất nhớ, nhưng người đàn ông nhìn qua, hình như không nhớ mình như vậy.
Cuộc sống của anh còn có rất nhiều chuyện thú vị quan trọng khác, không chỉ có cậu và con.
Omega bĩu môi, trong lòng buồn bực có chút chua xót.
Nhận thấy cảm xúc người trong lòng sa sút, Diêm Xuyên không còn rối rắm nữa, bàn tay to trấn an sờ sờ sống lưng mảnh khảnh của cậu: “Đi cùng em, chờ anh mười phút dặn dò bọn họ một chút, sau đó chúng ta liền đi, được không?”
Tâm trạng Lâm Thính Vũ hơi tốt hơn, ngoan ngoãn nghe lời gật gật đầu, con ngươi trong suốt theo chồng mình chuyển động.
Diêm Xuyên dặn dò xong xuôi công việc, dứt khoát mặc áo vest, nắm tay nhỏ của bảo bối nhà mình rời khỏi công ty.
Cốt truyện bộ phim vẫn không tồi, nhiệt huyết sôi trào, nhân vật chính vì lý tưởng mà đấu tranh với vận mệnh bất công, không khuất phục.
Phòng chiếu phim phần lớn là các cặp tình nhân trẻ tuổi, xem bộ này cũng đa số là học sinh, rạp chiếu phim họ đến vừa vặn cũng ở gần khu làng đại học.
Sau khi kết thúc, Diêm Xuyên giúp vợ nhỏ bưng bắp rang bơ chưa ăn hết, cẩn thận nắm người đi về phía ngoài đám đông, đồng thời nghe cậu lải nhải chưa đã thèm nói cảm nhận sau khi xem.
A Võ rất nhanh lái xe đến cửa rạp chiếu phim dừng lại, hai người ngồi vào xe chuẩn bị về nhà.
Có lẽ là đến giờ cao điểm, trên đường xe cộ người đi đường biến nhiều, kẹt cứng.
Đặc biệt là ở cổng trường, học sinh tan học lũ lượt kéo ra kiếm ăn, vui cười nói chuyện, ba năm thành đàn qua đường.
Sự thanh xuân dạt dào, sức sống sinh động, bầu không khí tốt đẹp của trường học ập vào mặt, khiến Lâm Thính Vũ cảm thấy tò mò hướng tới, ghé vào cửa sổ không ngừng nhìn quanh.
Điều đó làm cậu nghĩ đến chuyện trước đây, gặp được bà mẹ bỉm sữa kia trên đường.
“Diêm Xuyên,” cậu cười hì hì quay đầu lại, kiêu ngạo nói: “Anh còn nhớ, hôm em trở về, xem Nhạc Nhạc, hôm đó không? Trên đường có một, chị gái, cô ấy nói tôi giống, học sinh đó! Biết em có, con rồi, cô ấy kinh ngạc!”
Diêm Xuyên ngây người trong nháy mắt, đối diện với ánh mắt hồn nhiên xen lẫn sự ngưỡng mộ đối với những người bên ngoài của cậu bé, duỗi tay ôn nhu xoa xoa gò má non mềm của cậu.
Áo hoodie giày thể thao, khuôn mặt non nớt, vốn dĩ chính là cái tuổi nên đi học, sao có thể không giống học sinh.
Cậu vốn nên giống như bọn họ, đi trên con đường lý tưởng của trường học, chứ không phải vì sinh tồn mà bôn ba, hoặc là bị câu thúc tại gia đình.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Diêm Xuyên theo ánh mắt cậu bé quay lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, nội tâm ngũ vị tạp trần, thần sắc nghiêm túc, như có điều suy tư.
