OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 47

“Tao.” Giọng Đồng Hữu trong trẻo, ngữ khí kiêu ngạo, ôm cánh tay đứng ở đó, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo nụ cười chế giễu lười biếng: “Sao vậy? Mày có ý kiến?”

Lâm Thính Vũ lúc này mới hoàn hồn, chỉ lo quan sát dáng vẻ Lý Điềm chó ăn cứt thảm hại, nhìn thấy Đồng Hữu sau cả người đều ngây người.

“Anh, là anh!” Cậu kinh ngạc nói, cũng không biết thiếu niên này còn nhớ cậu không.

Ba kẻ bắt nạt kẻ yếu Lý Điềm kia, biết địa vị của Đồng Hữu, không đợi người ta nói ra chữ 'cút', liền cúi đầu khom lưng tè ra quần chạy.

Ánh mắt ghét bỏ của Đồng Hữu thu lại từ ba người kia, một đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp, tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm Lâm Thính Vũ.

Thậm chí thấy khoảng cách còn không đủ, ghé sát lên thưởng thức khuôn mặt đáng yêu của cậu.

Kẻ xấu bị thu thập, Trình Thiên khoan khoái tinh thần.

Cô còn có chút việc gấp, vội vàng nói lời cảm ơn với hai người, cười hì hì rời đi trước, để lại Lâm Thính Vũ một mình ở đây, bị nhìn chằm chằm đến mức rụt rè.

Omega có chút xấu hổ, không lời nói tìm lời nói ý đồ hóa giải: “Anh đá hắn, hắn có thể sẽ…”

Đồng Hữu phụt cười thành tiếng, thu hồi ánh mắt thẳng tắp kia, không cho là đúng: “Cậu nhịn họ, tôi lại không, bọn họ không dám chọc tôi.”

Lâm Thính Vũ liếc mắt nhìn mấy vệ sĩ phía sau Đồng Hữu, ngơ ngác gật đầu: “Cảm ơn, anh nha.”

“Khách khí gì, tính ra tôi hơn cậu một lần, vẫn là học trưởng của cậu đó, nên làm.” Đồng Hữu trông có vẻ tâm trạng không tồi, lời nói có chút nhiều, rất là tự quen thuộc:

“Cái tên họ Lý kia, khoa biểu diễn, ỷ vào lớn lên cũng được, lần trước bám được một bà đạo diễn giàu có, đóng vai phụ trong phim hot, hơi nổi tiếng chút liền bay, đi khắp nơi bắt nạt người khác, cậu nói đạo lý với bọn họ làm gì, trực tiếp ra tay đánh!”

Lời nói là nói như vậy, nhưng cậu thật sự sẽ không đánh nhau, Lâm Thính Vũ gãi gãi đầu thẹn thùng cười cười.

Đồng Hữu kéo cậu vừa đi vừa nói chuyện, tiện thể nói cho cậu về mối quan hệ của hắn và Diêm Xuyên, còn rất kinh ngạc, Xuyên ca cư nhiên chưa từng giới thiệu hắn với tiểu tẩu tử, thật quá đáng.

Về tất cả mọi thứ liên quan đến Diêm Xuyên, Lâm Thính Vũ đều rất hứng thú, nghe đặc biệt nghiêm túc.

Trong lòng vui sướng đồng thời lại nghĩ đến những hiểu lầm trước đây của mình, có chút ngượng ngùng.

Đồng Hữu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt Lâm Thính Vũ, cảm thán: “Tính cách cậu sao lại mềm như vậy, Xuyên ca cũng yên tâm để cậu một mình ở ký túc xá? Không được, tôi phải nói cho anh ấy biết, cậu ở trường học bị bắt nạt!”

Đầu ngón tay thiếu niên lạnh băng, không giống cái ấm áp khi Diêm Xuyên véo mặt cậu, có chút không quen.

Lâm Thính Vũ dùng mu bàn tay cọ cọ chỗ bị nhéo, cân nhắc khuyên hắn: “Vẫn là, đừng nói cho anh ấy, loại chuyện, nhỏ nhặt này, không cần thiết đâu, hơn nữa, tôi không có yếu ớt, như vậy, tôi tự mình, có thể giải quyết!”

Đôi mắt to của Đồng Hữu chuyển động, ngoài miệng đồng ý, nhưng kỳ thật hắn muốn nói, đã không còn kịp rồi...

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tạm biệt Đồng Hữu, Lâm Thính Vũ học xong hai tiết cuối cùng, nhận được tin nhắn A Võ đến đón cậu tan học về nhà.

Mấy ngày không gặp được Nhạc Nhạc, chỉ có thể xem qua video, cậu nhớ con đến mức tối ngủ đều mơ thấy nhóc con.

Omega trở lại ký túc xá nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách liền đi về phía cổng trường.

Từ xa, liền nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc kia.

Điều làm cậu càng bất ngờ hơn chính là, bên cạnh chiếc xe còn đứng một người đàn ông cao lớn thẳng tắp, đang gọi điện thoại.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục phẳng phiu, thân hình trưởng thành đáng chú ý, cùng khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, làm những người đi ngang qua liên tục ngoái nhìn.

Cho dù chỉ là cái bóng dáng, Omega cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra người đó là ai.

Nỗi ủy khuất tưởng chừng đã không còn để tâm trong nháy mắt xông ra, mang theo nỗi nhớ nhung mấy ngày không gặp.

Lâm Thính Vũ cay mũi, bĩu môi không lên tiếng, chỉ rầu rĩ chạy như bay về phía người đàn ông.

Diêm Xuyên đang trao đổi công việc với cấp dưới, ánh mắt liếc thấy một bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng tiếp cận.

Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức mềm mại, bàn tay cắm trong túi quần tây vươn ra, dang rộng cánh tay, vững vàng ôm lấy cậu bé nhảy lên vào lòng.

Lâm Thính Vũ cũng không để tâm đến ánh mắt người qua lại, cậu hai chân vòng eo người đàn ông, ôm cổ đối phương, rầu rĩ vùi khuôn mặt vào cổ anh.

Ngửi mùi hương an tâm khiến cậu không muốn rời xa kia, càng thêm ủy khuất.

“Được, như vậy đi, tôi có chút việc.” Diêm Xuyên dứt khoát treo điện thoại.

Anh một tay giữ m.ô.n.g người trong lòng, một tay trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ ở sau cổ anh, trái tim trống rỗng mấy ngày cuối cùng được lấp đầy: “Nhớ chồng không?” Anh hỏi.

Omega hít hít mũi, rầm rì gật đầu: “Nhớ mà.”

Diêm Xuyên yêu thương hôn lên mái tóc mềm mại của cậu bé, thuận thế đưa người lên cao một chút.

“Nhẹ.” Giọng anh trầm thấp ôn nhu, nửa đùa nửa thật nói: “Ở trường học không ngoan ngoan ăn cơm à?”

Lâm Thính Vũ trong lòng mềm nhũn, khuôn mặt cọ cọ vào vai người đàn ông, ồm ồm phản bác anh: “Đâu có, anh nói bậy đâu, mới mấy ngày, em liền nhẹ? Anh có, thể cảm nhận được sao?”

“Sao lại không thể?” Diêm Xuyên khẽ cười nói: “Anh ở nhà mỗi ngày ôm em, nặng nhẹ anh ôm một cái là biết.”

Anh nói xong muốn đặt người xuống, chuẩn bị về nhà, nhưng cậu bé dính trên người anh không có ý định muốn xuống, rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng không thích hợp của người kia.

Diêm Xuyên cũng mặc kệ cậu, che chở đầu người trong lòng, nghiêng người ngồi vào ghế sau, đồng thời lấy chiếc cặp sách trên lưng cậu đi.

Tài xế A Võ nhấn ga, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

“Sao vậy?” Thấy cậu bé nửa ngày không nói lời nào, Diêm Xuyên nhẹ nhàng vỗ về lưng người kia: “Ở trường học gặp phải chuyện không vui?”

Vốn dĩ đang ổn, câu hỏi này vừa hỏi, hốc mắt Omega lập tức đỏ lên.

Từ khi có gia đình, biết có người chống lưng cho mình, cậu liền trở nên không kiên cường chút nào.

“Em không muốn, ở ký túc xá…” Cậu ủy khuất nói.

Người đàn ông cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, kéo cái đầu nhỏ đang chôn trong lòng ra, đối diện với đôi mắt hồng hồng chứa hơi nước của cậu.

“Được, vậy không ở, anh bảo A Võ mỗi ngày đưa đón em.” Anh cũng không hỏi tại sao, hữu cầu tất ứng: “Khẳng định vẫn là ở nhà thoải mái.”

Được cảm giác an toàn bao bọc, trong lòng đầy ắp ấm áp dễ chịu, Lâm Thính Vũ không nhịn được nín khóc mỉm cười, tiếp đó làm nũng:

“Thật ra, cũng có thể ở, nếu không phải dậy sớm đến tám giờ.” Cậu cười hì hì: “Sau này, tan học, anh có thể, đều giống hôm nay, tới đón em không?”

Diêm Xuyên sủng nịnh hôn hôn cậu: “Có thể, bảo bối muốn thế nào cũng được.”

Omega lúc này vui vẻ, lần nữa dựa ỷ lại vào vai người đàn ông.

Cậu cũng muốn mình có thể độc lập hơn, nhưng thấy anh thì lại không khống chế được mà làm nũng, rõ ràng cũng không có chuyện gì, nhưng trước mặt anh cậu lại không chịu đựng được bất kỳ sự ủy khuất nào.

Sau đó Lâm Thính Vũ lại chủ động thẳng thắn, kể ra những chuyện không vui xảy ra ở trường học, chọn lọc, bỏ qua những lời khó nghe kia.

“Hữu Hữu, đạp mạnh, người kia một cước! Thật hả, giận!” Cậu kể lại sinh động như thật.

“Ừm,” Diêm Xuyên dỗ dành cậu bé: “Không tồi, biết bảo vệ tẩu tử, lát nữa anh cho nó thêm tiền tiêu vặt.”

Omega sững sờ, đôi mắt chớp vài cái, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào hai chữ 'tẩu tử' người đàn ông vừa nói.

Sau khi phản ứng lại, vành tai phiếm hồng có chút thẹn thùng, đây có tính là Diêm Xuyên thừa nhận thân phận của cậu trước mặt người thân của anh không.

Cậu vui vẻ trộm cười ngây ngô.

Trong mắt sâu thẳm của Diêm Xuyên mang theo sự đau lòng khó nắm bắt, lẫn một cỗ tàn nhẫn có thù tất báo, bàn tay rộng rãi nhẹ nhàng nắm lấy sau cổ mảnh khảnh của người trong lòng.

Kỳ thật chuyện đã xảy ra, Đồng Hữu đã sớm gửi tin nhắn cho anh.

Bằng không anh cũng sẽ không làm việc đến nửa chừng chạy tới tự mình đón người, chính là sợ tiểu tâm can của anh bị ủy khuất, một mình lén lút thương tâm.

Cậu ấy thật sự tính tình quá mềm, quá đơn thuần, chỉ dám hoạt bát tùy hứng một chút trước mặt anh, ra ngoài vẫn có chút nhút nhát.

“Thật sự không khổ sở?” Anh ghé sát tai người kia nhẹ giọng hỏi.

“...Cũng được thôi.” Lâm Thính Vũ chần chờ nói, nghẹn vài giây lại chịu thua: “Thôi được, có một chút xíu.”

Vừa mới bắt đầu lòng đầy hân hoan kết bạn với người ta, kết quả kỳ vọng thất bại, người ta căn bản không thích mình, còn đối với mình tràn ngập ác ý, quả thật rất khiến người ta khó chịu.

“Anh ôm em một cái, em liền, không khổ sở ~” Cậu ngẩng khuôn mặt, mềm mại nói.

Diêm Xuyên cười khẽ, mang theo mục đích dỗ người vui vẻ hỏi: “Thế có muốn hôn hôn em nữa không?”

“Ừm!” Omega con ngươi ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng gật đầu.

Người đàn ông ôn nhu hôn hôn đôi môi mềm mại của cậu, lướt qua liền dừng lại, lại ghé sát tai cậu bé thì thầm: “Thế chồng lại ‘làm’ em được không?”

“?!” Lâm Thính Vũ cắn môi ngẩng đầu trừng anh, biểu tình là nụ cười ngượng ngùng, nhanh chóng liếc mắt nhìn A Võ đang lái xe nghiêm túc ở ghế lái.

“Đồ lưu manh!” Cậu giận mắng.

Diêm Xuyên xấu hổ không biết xấu hổ, bàn tay thô ráp sờ lên vòng eo mảnh dẻ của cậu: “Anh đối với vợ anh làm lưu manh thì sao?”

Omega bị vỗ đến mềm nhũn có chút không còn sức lực, cậu vặn vẹo thân thể, bắt lấy bàn tay đang làm loạn bên hông.

Không chịu thua tiến sát tai người đàn ông, thì thầm khiêu khích: “Anh tỉnh, giữ sức đi… Kỳ động dục của em, sắp tới rồi, bảy ngày đó, xem anh, được không!”

Đôi mắt Diêm Xuyên tối sầm, yết hầu chuyển động, hơi thở thơm ngọt của người trong lòng phả vào gáy anh, ngữ khí lại kiều lại kiêu ngạo, câu đến anh khô miệng khô lưỡi.

Anh lộ ra một nụ cười bỉ ổi mười phần, ôm lấy eo và lưng cậu bé dùng sức đè ép xuống người mình, đồng thời hông cũng hướng về phía trước.

Giọng nói trầm thấp mang theo sự nhẫn nhịn và tàn nhẫn, trêu chọc: “Sao, quên Nhạc Nhạc làm sao có được à?”

Cảm nhận được sự khác thường của người đàn ông, Lâm Thính Vũ cắn môi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu thua: “Hừ.”

back top