Lâm Thính Vũ một mình ngồi xổm ở cửa, cố gắng sắp xếp lại tâm trạng.
Chủ yếu là sự việc đột ngột, từ niềm vui sướng đi học đến nỗi thất vọng, khiến cậu không thể tiêu hóa kịp sự ác ý của các bạn cùng phòng.
Ngoài sự khổ sở vì bị nói xấu sau lưng một cách khó hiểu, còn có câu nói "gay" và "ghê tởm" của bọn họ.
Trong thế giới này, mối quan hệ giữa nam và nam dường như không được đồng cảm, ít nhất là một bộ phận người không thể chấp nhận, sẽ bị coi là dị loại.
Điều này cũng cho thấy, mối quan hệ của cậu và Diêm Xuyên dường như không được đại chúng và pháp luật tán thành.
Điều này khiến cậu không khỏi cảm thấy mất mát, họ là hai người đàn ông, không thể giống như ở thế giới kia của cậu, bước vào thánh đường hôn nhân.
Hơn nữa, cậu không chắc Diêm Xuyên có nguyện ý công khai mối quan hệ giữa họ hay không, hay sẽ vì những nhân tố này mà cậu chỉ có thể bị giấu trong bóng tối.
Vấn đề này trước đây chưa từng nghĩ tới, hiện tại hạnh phúc lại khiến cậu để ý.
Lâm Thính Vũ ổn định tâm lý xong, mở cửa trở lại ký túc xá. Ba người kia giống như không có chuyện gì, vẫn chào hỏi cậu, còn mời cậu cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa.
Sau chuyện vừa rồi, cậu có chút khó chịu, nhưng dựa trên nguyên tắc ngày đầu tiên không nên gây xung đột với người khác, một mình thì ít phiền phức hơn, cậu chọn giả vờ như không biết gì, duy trì hòa bình bề ngoài.
Ngày đầu báo danh, mọi người chạy tới chạy lui phỏng chừng đều đói bụng, hơn nữa mấy nhà ăn không mở hết cửa, đều tập trung lại một chỗ nên có vẻ chen chúc.
Lâm Thính Vũ là Omega, khung xương so với nam sinh bình thường nhỏ gầy hơn, xếp hàng, người đi qua đi lại nhiều, không tránh khỏi bị đẩy đụng.
Cậu dồn hết sức né tránh, cố gắng không để các bạn học đi ngang qua chạm vào mình.
Vừa mới nhường đường xong, chân còn chưa đứng vững, liền cảm thấy một bàn tay ôm lên eo sau cậu, vuốt ve lên xuống.
Loại tiếp xúc cơ thể xa lạ này khiến cậu nổi da gà ngay lập tức, đặc biệt bài xích.
Cậu mở to mắt hạnh, giống như một chú mèo xù lông, gần như nhảy dựng lên né sang bên cạnh, thân thể cũng theo đó lảo đảo, đám đông xôn xao.
Lâm Thính Vũ nhìn về phía người không có ranh giới kia, nội tâm hơi kinh ngạc, bởi vì người đó chính là Lý Điềm—trưởng phòng ký túc xá, một trong ba người bạn cùng phòng vừa nói "gay ghê tởm".
“Anh làm gì?!” Cậu trợn mắt giận dữ nhìn.
Lý Điềm không nghĩ cậu sẽ tức giận, cùng hai người kia cảm thấy nhàm chán, muốn lấy cậu bé mới đến này ra làm trò vui, thử xem xu hướng tính dục của cậu có thật sự như bọn họ đoán không.
Vốn dĩ cho rằng sẽ là thẹn thùng, hoặc là chiều ý hắn, dù sao hắn rất tự tin vào nhan sắc của mình, những nam sinh ngầm bày tỏ hảo cảm với hắn không phải là không có.
“Đều là nam,” đông người như vậy, Lý Điềm cảm thấy có chút mất mặt, giả vờ rộng lượng nói nước đôi: “Tôi thấy cậu suýt ngã, nên đỡ cậu một cái, cậu còn không vui.”
Cậu sao lại suýt ngã, Lâm Thính Vũ cảm thấy kinh ngạc trước khả năng nói trắng thành đen của người này.
“Anh kia gọi là, đỡ sao?!” Cậu cũng không nhẫn nhịn nữa: “Tôi bảo anh, đỡ sao?”
Xung quanh tụ tập không ít ánh mắt, Lý Điềm bị nhìn chằm chằm đến có chút mất mặt, đặc biệt hắn còn thề thốt đảm bảo với hai bạn cùng phòng kia là người này khẳng định có ý với hắn, hiện tại lại là thái độ này.
“Cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Hắn có chút thẹn quá hóa giận, thậm chí thuần thục đánh tráo khái niệm, chuyển sai lầm sang người bị hại, cười với vẻ mặt đáng khinh:
“Tôi chạm vào cậu một chút thì sao? Đều là nam, cậu không phải là đồng tính luyến ái chứ?”
Ánh mắt tự phụ đầy dầu mỡ kia của đối phương nhìn khiến Lâm Thính Vũ có chút buồn nôn, một khắc cũng không muốn phí lời với loại người này nữa.
“Đồ tâm thần!” Cậu nắm chặt tay, giận dữ mắng ra câu dơ bẩn nhất đời này, cơm cũng không muốn ăn nữa xoay người bỏ đi.
Các học sinh khác hóng chuyện nghị luận sôi nổi, có một số người dường như đã hiểu rõ nhân phẩm của ba người Lý Điềm, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá bọn họ, thì thầm to nhỏ.
Lý Điềm bị mất mặt, còn không quên chột dạ tự mình bào chữa: “Giả vờ kiêu, loại người này tôi gặp nhiều rồi.”
Hai tên bợ đỡ khác cười có chút xấu hổ, nhưng vẫn nịnh hót hắn: “Vẫn là Lý ca biết cách chơi ha ha.”
“Đúng đúng đúng.”
Trở lại ký túc xá Lâm Thính Vũ tự nhốt mình trong phòng, càng nghĩ càng giận, lồng n.g.ự.c đơn bạc kịch liệt phập phồng.
Vành mắt cũng không biết là tức giận hay ủy khuất mà có chút đỏ lên.
Cậu hối hận vì đã không phát huy tốt, nếu thời gian quay ngược lại, cậu khẳng định sẽ cho cái tên tâm thần kia hai cú đấm!
Sau đó lại giống như con lạc đà nhổ nước bọt vào hắn. Cậu còn cảm thấy tiếc cho món quà đã tặng đi, thật đau lòng.
Trên đời sao lại có người như vậy chứ, thật xui xẻo! Chờ cậu về nhà, nhất định phải bảo Diêm Xuyên dẫn cậu đi cúi lạy cho tốt, để tiểu nhân tránh xa cậu.
.
Cuộc sống học đường của Lâm Thính Vũ, vừa mới bắt đầu đã nghênh đón nan đề.
Cậu không vì vậy mà bị nhục, hơn nữa đã tránh xa những kẻ đáng ghét kia, quan hệ ký túc xá trở nên căng thẳng, cậu cũng bị nhóm nhỏ cô lập.
Bất quá những điều này không sao cả, may mắn là cậu không cùng chuyên ngành, càng không cùng lớp với họ, không cần phải cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp.
Về cơ bản học kỳ đầu tiên, mọi người đều tìm được tiểu đồng đội cùng tiến cùng lùi, cùng chung chí hướng.
Lâm Thính Vũ là sinh viên xếp lớp, không quen biết ai, liền có chút lẻ loi cô độc.
Tính cách cậu còn tính là rộng rãi, nhưng cũng không quá giỏi chủ động tiếp cận người khác kết bạn, hơn nữa có chút nói lắp, thường thường lấy hết dũng khí nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong giờ học văn hóa, Omega hơi theo không kịp tiến độ mơ màng sắp ngủ, gắng gượng chống mí mắt không cho mình mất mặt ngất xỉu đi, nhưng ý thức đã du hành tứ hải.
“Bạn học!” Một giọng thiếu nữ ngọt ngào vang lên bên tai, cô gái dùng tay xanh nhạt lay vai cậu: “Thầy gọi cậu đó!”
Lâm Thính Vũ phản ứng hai giây, đầu óc lập tức tỉnh táo, sợ tới mức hô hấp cũng đình trệ, 'bật' một cái từ chỗ ngồi đứng lên.
“Dạ!”
Tiếp đó cậu nhận được ánh mắt chú ý của cả lớp, cùng với lời giáo dục nghiêm khắc của giáo viên vì ngủ trong giờ học và trả lời không được câu hỏi.
Cuối cùng mặt đỏ bừng cúi đầu nhận sai, xấu hổ ngồi xuống.
Trong lòng cậu rất bực bội, nhưng cơn buồn ngủ tìm đến, cảm giác mở to mắt cũng có thể ngủ.
“Ngại quá nha, vừa rồi câu đó tôi cũng không biết, không giúp được cậu.” Cô gái ngồi bên cạnh cậu, lần nữa lên tiếng: “Tôi tên là Trình Thiên, cậu tên gì?”
Lâm Thính Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần từ sự quẫn bách, nhìn về phía cô bạn ngồi cùng bàn thân thiện nhắc nhở cậu, người cũng không tệ.
“Tôi tên là, Lâm Thính Vũ.” Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai người hữu hảo bắt tay, sinh viên xếp lớp mới đến, cũng có được người bạn đầu tiên ở trường học.
Trình Thiên tính tình hướng ngoại, thiện lương nhiệt tâm còn trượng nghĩa, rất nhiều bạn học bất kể nam nữ đều có thể chơi chung với cô ấy.
Thấy Lâm Thính Vũ luôn một mình, liền rủ cậu cùng đi học, đi thư viện, có đề không biết thì cùng nhau thảo luận.
Còn bàn bạc cùng nhau tham gia hoạt động ngoại khóa, đăng ký câu lạc bộ nào thấy hứng thú, quan hệ bạn học cũng chậm rãi trở nên ngày càng thân thiết.
Điều này làm Lâm Thính Vũ hoàn toàn vứt bỏ những điều không thoải mái kia, cuộc sống học tập trở nên muôn màu muôn vẻ.
Nhưng cuộc sống cậu tốt đẹp, có một số kẻ tâm lý âm u làm chuyện không thành, liền bắt đầu phá hoại gây chuyện thị phi.
Ba người Lý Điềm đi khắp nơi cười nhạo Lâm Thính Vũ mới tới ký túc xá họ là người nói lắp.
Tung tin đồn, nói cậu là đồng tính luyến nửa đêm bò giường câu dẫn hắn không thành, một mình cô lập ba người, quần áo mặc hàng ngày đều là hàng cao cấp, không chừng tiền từ đâu mà có.
Buổi tối gọi điện thoại nấu cháo, giọng nói chuyện ẻo lả, còn làm nũng, đối diện nghe là một người đàn ông, nói không chừng cậu ta chính là bán thân.
“Ai mà không biết ba người các cậu! Miệng đầy phun phân, mắt chỉ thấy tiền!” Trình Thiên phẫn nộ đứng lên, giọng nói bén nhọn, chỉ vào mũi đối phương mắng:
“Danh tiếng của mấy người ở trong trường đều thối nát! Còn ở đây bôi nhọ bạn học mới! Tiện không tiện tiện không tiện tiện không tiện?!”
Bên cạnh siêu thị nhỏ ở sân thể dục, vây quanh không ít người hóng chuyện.
Trình Thiên một cô gái nhỏ nhắn đối diện với ba nam sinh cao to như Lý Điềm, chút nào không sợ, mắng đến mặt đỏ tai hồng, hận không thể nhảy dựng lên tát vào mặt bọn họ.
Cô chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, đụng phải mấy kẻ này đang khoác lác, lập tức giận sôi máu.
“Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua!” Lý Điềm dựa vào chênh lệch hình thể, khinh thường quát lại, lời nói khó nghe: “Tôi thấy cô là coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm kia đi! Thật không khéo, cậu ta thích nam! Thích quay m.ô.n.g về phía đàn ông!”
“Hôm nay Lão Nương nhất định phải xé nát miệng cậu!” Mắt hạnh Trình Thiên trừng, vén tay áo lên liền chuẩn bị xông tới.
Lý Điềm cũng không phải là người lịch sự gì, cơn giận xông thẳng lên đầu, chút nào không nhường cô bạn học, đột nhiên đẩy cô ngã lảo đảo lùi về sau vài bước, còn chuẩn bị đuổi theo tiếp tục.
Lâm Thính Vũ vừa mua nước từ siêu thị nhỏ đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Bạn tốt bị bắt nạt, cậu không hề nghĩ ngợi, sợ tới mức trực tiếp xông lên chắn giữa Trình Thiên và Lý Điềm, bảo vệ cô gái ở phía sau.
“Đồ gay c.h.ế.t tiệt cút ngay cho ta!” Lý Điềm hai mắt đỏ ngầu trừng Lâm Thính Vũ: “Bằng không tao đánh cả mày!”
Lâm Thính Vũ lâm nguy không sợ, cứ chắn ở đó không chịu nhường, trừng mắt bọn họ.
Vừa rồi lúc cậu ở bên trong, mơ hồ nghe được tiếng cãi vã, chỉ là không nghĩ tới là vì mình mà gây ra, cũng không nghĩ tới những lời chửi bới kia đều là mắng cậu.
“Tôi là gay, thì sao?” Cậu đầy căm phẫn đối lại: “Còn tốt hơn, những kẻ, bắt nạt con gái, thối nát, như các anh!”
“Mày *** bố mày cho mày nát mặt!” Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lý Điềm bị chặn đến tức muốn hộc máu, giơ nắm đ.ấ.m lên, liền muốn giáng xuống mặt Lâm Thính Vũ.
Lâm Thính Vũ theo bản năng dùng cánh tay bảo vệ đầu, chuẩn bị đón đỡ.
Đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng 'bùm' của ai đó bị ngã rất mạnh.
Không khí yên tĩnh vài giây, cậu chần chờ một chút, mới thử mở nhắm hai mắt, chậm rãi buông cánh tay.
Phát hiện Lý Điềm cả người ngã úp mặt vào bồn hoa bên cạnh, trên m.ô.n.g còn có một dấu giày rõ ràng, vừa nhìn là bị người đá.
“Ai da,” hắn trông có vẻ ngã không nhẹ, nhe răng nhếch mép bò dậy, miệng toàn là bùn, trên tay còn dính phân chó.
Lý Điềm dùng ống tay áo cọ cọ vết bẩn trên mặt, chạm vào một vết thương, phát hiện mình bị trầy xước.
Từ cơn đau đớn phản ứng lại, hắn giận không thể át. Hắn tự nhận là khuôn mặt đẹp trai của mình bị trầy, hắn sau này còn phải làm diễn viên làm minh tinh, thứ quý giá nhất chính là khuôn mặt này.
“Ai, c.h.ế.t tiệt dám đá lão tử!” Hắn đứng thẳng lên, nhìn quét bốn phía, chuẩn bị báo thù rửa hận.
