Địch Bá Kim chọn một ngày nắng đẹp tạm thời gạt công việc lái xe đi đến cửa hàng hoa của Vu Trăn đón cậu.
Vu Trăn nhìn đồng hồ rồi nhìn anh không hiểu ra sao: "Bây giờ mới 10 giờ thôi, anh không đi làm sao?"
"Không đi, chúng ta đi hẹn hò."
Anh lại quay sang nhân viên cửa hàng hoa: "Lần đầu tiên hẹn hò tặng hoa gì thích hợp, phiền cô gói cho tôi một bó."
Cô nhân viên cười hì hì chọn hoa: "Đương nhiên là hoa hồng nha, bất quá sếp chúng tôi không thích quá tươi đẹp, tôi gói cho ngài một bó Phân Đà La đi."
Lên xe, Vu Trăn ôm một bó hoa không biết theo ai, cậu đã bán rất nhiều hoa cho rất nhiều khách hàng, lại vẫn là lần đầu tiên nhận được hoa do người khác tặng.
"Anh mua hoa cho tôi làm gì a?"
"Không phải nói xác định quan hệ yêu đương thì phải bắt đầu từ hoa tươi cùng lời tỏ tình sao," Địch Bá Kim giúp cậu thắt dây an toàn, "Phu nhân thân mến, có nguyện ý hãnh diện cùng kẻ hèn cùng tiến bữa trưa và bữa tối không?"
Vu Trăn khóe mắt cong cong: "Được nha."
________________________________________
Về việc hẹn hò nên làm chút gì, Địch Bá Kim cũng không có kinh nghiệm, anh đi theo số đông ở trung tâm thương mại từ lầu một dạo đến tầng thượng, mua vài thứ đồ vật, đi đến nhà hàng đã đặt trước ăn bữa trưa, sau đó đi xem một bộ phim tình cảm lúc 3 giờ 15 phút.
Chỉ là chất lượng bộ phim thật sự có chút tầm thường, toàn bộ phòng chiếu phim không đến một nửa người xem đều là các cặp đôi, Địch Bá Kim xem một lát liền mơ màng muốn ngủ.
Chờ đến khi bị tiếng nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường đánh thức mới phát hiện Vu Trăn cũng vừa từ trên vai anh tỉnh lại, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
"Phim nói cái gì tôi một chút cũng không nhớ rõ."
Địch Bá Kim vuốt thẳng tóc bị ép cong lúc cậu ngủ nghiêng: "Vậy hay là xem lại một lần?"
"Không được đâu, thật sự không ngủ được."
Hai người lại bắt đầu xì xào mà cười, Địch Bá Kim nhìn đồng hồ, nắm tay Vu Trăn nói muốn dẫn cậu đi một nơi tốt.
Cả ngày Vu Trăn đều không hỏi Địch Bá Kim một câu "Tiếp theo đi đâu", chỉ là yên tâm đi theo anh, sau đó bị Địch Bá Kim đưa tới một xưởng làm gốm thủ công.
"Tự mình làm đồ gốm?"
Vu Trăn nhìn những phôi bùn đang chuyển động trên bàn làm việc đã có người sử dụng hăm hở muốn thử, rửa tay mặc vào tạp dề, Vu Trăn đã cấu tứ sẵn trong đầu mình muốn làm đồ vật gì.
Cậu nói cho Địch Bá Kim một chút ý tưởng, để anh giúp cậu làm ra hình dáng đại khái, sau đó lại đổi cậu gia công chi tiết và tô màu.
Cậu làm một đôi cái ly, trên ly vẽ hoa hồng Phân Đà La, trong đó có một đóa từ không gian hai chiều chạy đến không gian ba chiều, nửa đóa hoa hồng ba chiều như là từ chiếc ly mọc ra tới.
Muốn nung xong còn phải đợi hai ngày, nhìn thấy tác phẩm của mình bị nhân viên công tác lấy đi, Vu Trăn lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa rồi toàn tâm toàn ý đều đầu nhập vào chiếc ly nên hiện giờ mắt đều mỏi nhừ.
Cậu dùng cổ tay đi xoa, Địch Bá Kim bắt lấy tay cậu: "Tay không sạch sẽ, rửa trước đã, bùn đều dính lên mặt rồi."
Không biết từ khi nào bùn đã dính lên mặt, Địch Bá Kim làm ướt tay dùng ngón tay từng chút từng chút mà lau, Vu Trăn liền ngửa đầu bất động: "Được chưa?"
Địch Bá Kim lùi ra xa một chút nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, bỗng nhiên lại gần hôn một cái lên mặt cậu: "Được rồi."
Tai Vu Trăn dần dần lan tràn lên sắc đỏ, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.
________________________________________
Bữa tối so với bữa trưa muốn chính thức hơn một chút, Địch Bá Kim còn cố ý bảo Vu Trăn thay quần áo.
Ánh nến cùng tiếng đàn violin du dương kéo dài thời gian, Vu Trăn thoạt nhìn tâm tình rất tốt, vai đều rất thả lỏng, Địch Bá Kim bỗng nhiên nói: "Cảm ơn em đã kết hôn với tôi."
Vu Trăn sửng sốt một chút có chút kinh ngạc nhìn về phía Địch Bá Kim, thần sắc anh nghiêm túc lại ôn nhu nhìn cậu: "Em đã từng nói gặp được tôi thực may mắn, trên thực tế có thể gặp được em, tôi mới là người may mắn kia."
Trên đường trở về xe Địch Bá Kim lái rất nhanh, vừa mới đỗ ổn trong gara, anh tháo dây an toàn ra liền cúi người đến bên Vu Trăn ôm lấy mặt cậu.
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa nặng nề, Vu Trăn bị anh đè ở trên chỗ ngồi ngửa đầu híp mắt, trong yết hầu vô ý thức rên lên một tiếng.
Hơi thở Địch Bá Kim đều đang run rẩy, nhìn thấy đáy mắt ẩm ướt của Vu Trăn không thể tự kiềm chế mà nổi lên phản ứng, Vu Trăn thế nhưng duỗi tay muốn đi cởi dây lưng anh, Địch Bá Kim nắm tay cậu dùng sức hôn một cái: "Không phải ở nơi này."
Anh xuống xe vòng đến bên Vu Trăn trực tiếp ôm cậu ra đi lên lầu, đè cậu ở trên giường hôn rồi cởi hết quần áo.
Vu Trăn nói: "Đánh dấu em đi."
Một đêm liều c.h.ế.t triền miên, ngày hôm sau Vu Trăn lại bỏ việc một ngày.
END
