OMEGA Ở NHÀ KHÔNG ĐƯỢC SỦNG, CƯỚI VỀ TA SỦNG

Chương 10

Hơi thở dốc dần lắng xuống, Vu Trăn cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, lòng bàn tay thấm ướt làm cậu muộn màng cảm thấy xấu hổ.

Địch Bá Kim rút giấy lau khô tay hai người, rửa sạch rồi trở về nằm lại như cũ, Vu Trăn vẫn ở trong lòng Địch Bá Kim.

Họ không nói gì cả, nhưng đều rõ ràng tâm ý của đối phương.

________________________________________

Khi cha mẹ Địch Bá Kim đến thăm, vết thương của anh đã kết vảy, có thể mặc quần áo.

Đây vẫn là lần đầu tiên Vu Trăn chính thức gặp mặt cha mẹ anh sau khi kết hôn.

Biết trước cha mẹ Địch Bá Kim sắp đến, Vu Trăn ngay từ đầu cũng không có cảm xúc gì, cậu đã sớm quên mất quan hệ cha con bình thường nên là như thế nào, dù sao cậu đối mặt với ai cũng không hề mắc sai lầm.

Ngược lại, khi đối phương thực sự vào nhà gặp mặt, Vu Trăn lại đột nhiên căng thẳng lên.

Cha mẹ Địch Bá Kim thoạt nhìn rất hòa nhã, những lời thăm hỏi nhẹ nhàng êm ái làm Vu Trăn khó có thể chống đỡ, ngồi thẳng tắp lưng đều cứng đơ, Địch Bá Kim ngồi ở bên cạnh cậu thường xuyên xoa một phen cũng không có tác dụng.

Họ muốn ở lại ăn cơm, Vu Trăn nhanh chóng lấy cớ đi vào phòng bếp kiểm tra một chút để ngắn ngủi trốn đi một lát.

Không bao lâu sau Địch Bá Kim cũng theo qua.

"Sao lại căng thẳng như vậy, mấy ngày trước không phải còn không sao ư?"

Vu Trăn lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không có kinh nghiệm, tôi..."

Địch Bá Kim ôm mặt cậu xoa xoa hôn hôn: "Không có việc gì, họ đều rất ôn nhu, đừng sợ."

"Tôi không phải sợ hãi," Vu Trăn nhìn thẳng anh nói, "Họ là ba ba mụ mụ của anh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba ba mụ mụ của người khác là như thế nào."

"Về sau họ cũng là ba ba mụ mụ của cậu."

________________________________________

Cảm xúc như vậy chỉ kéo dài đến lúc ăn cơm, Vu Trăn thích ứng rất nhanh, dò xét thái độ của các trưởng bối liền thả lỏng lại.

Nhắc đến vết thương của Địch Bá Kim, anh miêu tả lại tình hình lúc đó một lần, cha mẹ anh tức khắc đại kinh thất sắc: "Làm sao lại có gia đình như vậy chứ!"

Lại chuyển sang Vu Trăn quan tâm hỏi: "Vậy con có bị thương hay không?"

Vu Trăn ngượng ngùng nhìn Địch Bá Kim: "Không có, cảm ơn dì quan tâm, đều nhờ anh ấy chắn rồi."

Mẹ Địch Bá Kim thế nhưng nhẹ nhàng thở ra: "May mắn quá, chứ nếu bị thương mặt thì thật là đáng sợ."

Địch Bá Kim cười bất đắc dĩ gắp một con tôm lột vỏ, còn chưa kịp ăn vào miệng bỗng nhiên bị Vu Trăn ngăn trở: "Không thể ăn hải sản."

"Ừm? À, tôi quên mất."

Vu Trăn đưa chén qua, Địch Bá Kim bỏ tôm lột vỏ vào trong chén cậu.

Mẹ Địch Bá Kim nhìn mọi thứ rồi chạm nhẹ khuỷu tay vào cha anh, họ đều biết Địch Bá Kim ngay từ đầu cũng không thích Vu Trăn, nhưng xem bộ dạng họ ở chung trước mắt lại không xác định.

Giáp mặt không nói thêm gì, khi Địch Bá Kim đưa họ lên xe, mẹ anh mới kéo anh lại hỏi: "Con khi đó không phải nói không thích người ta sao, thấy thế nào không giống vậy a?"

Địch Bá Kim mím miệng cười cười: "Ừm, hiện tại thích rồi."

"Thế còn cậu ấy thì sao? Trông là một đứa trẻ rất tốt, đáng tiếc có một người cha không nên thân như vậy, con nhường cậu ấy một chút."

"Mẹ yên tâm đi, chúng con rất tốt."

________________________________________

Lên lầu, mở cửa, Vu Trăn mắt trông mong nhìn Địch Bá Kim: "Thúc thúc dì đều đi rồi?"

"Ừm, đi về rồi."

"Họ, có nói cái gì không?"

Không nghĩ tới Địch Bá Kim thật đúng là gật gật đầu nghiêm trang mà nói: "Mẹ tôi nói lần sau gặp mặt bảo cậu đừng gọi bà ấy là dì."

Vu Trăn không hiểu chuyện hỏi: "Thế, thế gọi là gì?"

"Đều là người một nhà, cậu nói gọi là gì, đương nhiên là gọi mẹ."

Địch Bá Kim cười khoanh lại Vu Trăn ôm ôm: "Yên tâm đi, họ đều rất thích cậu."

Một tảng đá trong lòng Vu Trăn rốt cuộc rơi xuống đất, cậu nhẹ nhàng thở ra nói: "Tôi cũng rất thích họ."

Địch Bá Kim đột nhiên ghen tị, Vu Trăn nói thích họ, lại còn chưa nói qua thích anh.

Đương nhiên anh cũng còn chưa nói qua, nhưng Vu Trăn đều nói thích họ thì làm sao có thể không nói thích anh.

"Họ? Thế còn tôi đâu?"

Vu Trăn sửng sốt không nói, Địch Bá Kim càng không vui, anh ở trên eo cậu bắt một phen chọc đến Vu Trăn trốn sang bên cạnh: "A, đừng nháo, cũng thích anh."

"Vậy cậu đoán tôi có thích cậu không?"

Vu Trăn bực mình, đẩy anh ra xoay người liền đi: "Anh yêu thích không thích thì tùy."

Địch Bá Kim nhanh chóng đuổi theo đi: "Thích cậu, tôi thích cậu nhất, cậu cũng thích tôi nhất."

 

 

back top