Lần đầu tiên có người cho phép cậu kén ăn, Vu Trăn nhìn cái đĩa đồ ăn không thích ăn bị chọn sạch sẽ không còn sót lại một cái nào, mím mím môi cuối cùng vẫn không nhịn được: "Anh nhìn ra kiểu gì mà biết tôi không thích ăn gì?"
Biểu cảm của cậu thực sự nghi hoặc, Địch Bá Kim sao có thể nói cho cậu rằng là bởi vì chính mình vẫn luôn đang nhìn cậu, anh đùa giỡn nói: "Tôi biết thuật đọc tâm."
Thấy anh không muốn trả lời, Vu Trăn không hỏi lại, nhẹ nhàng cười một tiếng chấp nhận ý tốt của Địch Bá Kim.
Kỳ thật cậu cũng không phải mỗi lần đều có thể gặp được đồ ăn không thích, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải cũng không nghĩ tới muốn tránh đi, từ lúc bắt đầu không thể không ăn đến bây giờ đã hình thành thói quen.
________________________________________
Vu Trăn nhận được điện thoại của người cha trên danh nghĩa gọi tới có chút kinh ngạc, có lẽ là bởi vì cách điện thoại, giọng nói bị ảnh hưởng qua dòng điện truyền đến, trong giọng nói của người đàn ông trung niên hơn nửa năm không liên lạc kia mơ hồ mang theo một chút hiền từ.
Cậu không nhanh không chậm lau miệng: "Có chuyện gì sao?"
Cậu hỏi như vậy, đối phương liền không còn khách sáo giả dối: "Các con kết hôn lâu như vậy rồi, nên về nhà một chuyến."
Về nhà? Vu Trăn rất muốn nói đó không phải nhà cậu, nhưng cuối cùng cậu chỉ là nhàn nhạt đáp ứng, có một số việc nói ra sẽ chỉ làm cả hai bên đều khó xử.
Mặc dù tầng quan hệ này đã không còn sự chống đỡ, chỉ còn lại huyết thống trên mặt ngoài tương liên, cậu cũng tình nguyện duy trì sự hòa bình dối trá như vậy.
"Khi nào?"
"Nếu tiện thì ngày mốt đi."
"Được, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại cậu mới nhớ tới mình đã quên dò hỏi ý kiến của Địch Bá Kim, người cha gọi điện cho cậu là giả, có ý cầu cạnh Địch Bá Kim mới là thật.
Cậu hơi có chút áy náy nói cho Địch Bá Kim, anh không hề do dự liền gật đầu: "Được, tôi có thời gian."
"Nhưng ông ấy đại khái là muốn anh giúp đỡ, anh thật sự muốn đi sao?"
"Đương nhiên đi."
Vu Trăn bắt tay vào chuẩn bị lễ vật, đương nhiên không cần quá dụng tâm, chỉ là hai bàn tay trắng sẽ làm người ta có cớ, chính cậu thì không sao, còn phải vì Địch Bá Kim.
Trước khi đi, hai người họ mỗi người dẫn theo một ít đồ vật, Địch Bá Kim bỗng nhiên kéo Vu Trăn lại nhìn về phía cổ cậu. Đây là vị trí mẫn cảm thứ hai của một Omega, Vu Trăn giơ tay sờ sờ hỏi: "Sao vậy?"
"Quan hệ giữa chúng ta, bọn họ biết không?"
Vu Trăn sửng sốt lắc đầu: "Bọn họ cũng không để ý, hẳn là không biết."
"Trên người cậu không có tin tức tố của tôi, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu chưa từng bị đánh dấu."
"Vậy anh cho tôi một cái đánh dấu lâm thời đi, được chứ?"
Vu Trăn không chút do dự đem gáy yếu ớt của mình bại lộ trước mặt Địch Bá Kim, anh duỗi tay nâng cậu bên gáy, cúi đầu cắn xuống tuyến thể của cậu.
"Ưm..."
Đây là cảm giác Vu Trăn chưa từng trải qua, khác với việc làm thật kiếm thật không có sự du duyệt cuồn cuộn sóng nước, chỉ có một tia ngứa ngáy và tê dại nhỏ xíu, theo cột sống truyền xuống phía cuối tứ chi cậu, ngay cả ngón tay cũng nhịn không được run rẩy, đồ vật trong tay cũng rơi xuống đất.
Cậu chỉ là ở lúc ban đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa rên lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi dưới nhịn xuống âm thanh.
Mãi đến khi hàm răng Địch Bá Kim rời đi sau gáy cậu, quá trình này vì cậu nín thở mà có vẻ đặc biệt dài lâu, kỳ thật bất quá là vài giây thời gian.
Cậu được Địch Bá Kim nâng đỡ để hoàn hồn, sờ đến sau gáy có một cái dấu răng nhợt nhạt.
"Như vậy là được rồi?"
"Ừm, cậu ngửi được mùi hương trên người mình không?"
Đó là mùi hương Alpha xâm chiếm đầy sung mãn, nhưng ở trên người cậu lại rất mềm nhẹ, không làm cậu cảm thấy không thoải mái.
Cậu gật gật đầu, Địch Bá Kim bỗng nhiên lại nâng cổ cậu lên: "Nếu đã diễn kịch thì làm cho trọn vẹn một chút đi."
Anh ở bên gáy và xương quai xanh Vu Trăn hôn ra hai cái vệt đỏ không sâu không nhạt, giống như là dấu vết chưa phai màu sau một đêm hoan du.
