Chương 19
Thẩm Lâu Trần nắm di động đốt ngón tay hơi hơi buộc chặt, ống nghe lại truyền đến Lâm Vân Chu mang theo tiếc hận thanh âm: “Đúng rồi Lâu Trần, Omega tuyến thể của cậu ấy ta lặp lại làm ba lần so đối, tình huống so dự đoán càng nghiêm trọng, tổ chức tuyến thể của cậu ấy không chỉ có phát dục chậm chạp, tế bào hoạt tính cũng xa thấp hơn trình độ Omega bình thường, hơn nữa……” Lâm Vân Chu dừng một chút, tựa hồ ở châm chước tìm từ: “Từ báo cáo tới xem có thể nhìn đến rõ ràng dấu vết tổn thương nhân tạo, không phải bệnh biến tự nhiên trong kỳ phân hoá, càng như là trước khi phân hoá, thậm chí có thể là không lâu sau khi sinh đã bị người dùng dược vật hoặc khí giới xử lý, ta phía trước nhận được qua một Alpha người bệnh tình huống tương đồng, thủ pháp đồng dạng thực thô ráp, như là cố ý phá hư rồi lại không hoàn toàn bỏ đi.” Thẩm Lâu Trần đi hướng ban công, nhỏ giọng hỏi: “Cố ý phá hư?” Thanh âm của anh ép tới rất thấp, âm cuối mang theo một tia hàn ý. “Tám chín phần mười.” Lâm Vân Chu khẳng định nói, “Cái này cùng phản ứng của việc tiếp xúc lâu dài với phế liệu chất ức chế mật độ cao ăn khớp. Nhưng kỳ quái nhất chính là, tuyến thể của cậu ấy tuy rằng bị phá hư thành ‘sản phẩm kém chất lượng’, lại bảo lưu lại công năng phân bố tin tức tố cơ bản, chỉ là cực không ổn định.” “Không ổn định?” “Đúng vậy,” Tiếng Lâm Vân Chu lật động trang giấy sột soạt từ ống nghe truyền đến, “Sự dao động tin tức tố của cậu ấy tôi đoán là có liên quan đến trạng thái tinh thần, cho nên tôi có một suy đoán táo bạo.” Ánh mắt Thẩm Lâu Trần dừng lại trên người Phù Tự đang cúi đầu nắm chặt góc áo trên bàn viết, bờ vai gầy gò của thiếu niên hơi khép lại, như là vẫn duy trì cảnh giác với hết thảy xung quanh, Thẩm Lâu Trần rũ mắt xuống, chậm rãi mở lời: “Cho nên, mạnh mẽ khống chế trạng thái tinh thần có lẽ sẽ dẫn tới định hướng phân hoá?” “Đúng vậy.” “Còn có phát hiện nào khác không?” “Miễn dịch lực thấp kém là khẳng định,” Lâm Vân Chu thở dài, “Công năng tuyến thể dị thường sẽ trực tiếp ảnh hưởng hệ thống miễn dịch. Còn về mặt khác, với trình độ kỹ thuật hiện tại, chỉ có thể tra được tới đây, thủ pháp phá hư của những người đó quá ẩn nấp, lại trải qua nhiều năm như vậy, rất nhiều dấu vết đã sớm bị cơ chế tự mình chữa trị của cơ thể che giấu.” Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, Lâm Vân Chu bổ sung: “Tôi phỏng đoán, đối phương năm đó hoặc là là muốn hoàn toàn hủy diệt đặc thù Omega của cậu ấy, hoặc là là muốn thông qua loại thủ đoạn này khống chế phương hướng phân hoá tương lai của cậu ấy, chỉ là không dự đoán được tuyến thể không bị bỏ đi hoàn toàn, ngược lại làm cậu ấy trong thống khổ hoàn thành phân hoá. Loại thủ đoạn này, trên chợ đen thỉnh thoảng sẽ dùng cho cải tạo Omega phi pháp, nhưng giống như vậy từ khi còn nhỏ đã bắt đầu, thật sự hiếm thấy.” Yết hầu Thẩm Lâu Trần lăn lộn một chút, tầm mắt lướt qua phiến da sau gáy Phù Tự bị cổ áo che khuất, phảng phất có thể xuyên thấu qua vải vóc nhìn thấy vết thương dày đặc trên tuyến thể yếu ớt kia. “Tôi biết rồi, báo cáo trực tiếp gửi đến văn phòng tôi.”
Cúp điện thoại, khi Thẩm Lâu Trần quay người, hàn ý trên mặt đã thu lại, chỉ còn lại một loại bình tĩnh nặng nề. Phù Tự đang ngửa đầu nhìn anh, trong mắt mang theo sự sợ hãi dè dặt và nghi hoặc, như là đã nhận ra nội dung điện thoại có liên quan đến mình.
Thẩm Lâu Trần đi trở lại bàn viết, đưa tay ấn sáng đèn bàn, ánh sáng vàng ấm lan qua bài kiểm tra, đổ bóng dáng Phù Tự lên tường, gầy yếu tinh tế. Thẩm Lâu Trần cầm lấy tập đề toán Cao trung, giọng nói khôi phục sự vững vàng thường ngày: “Tôi giảng cho cậu một chút về ví dụ mẫu.”
Phù Tự lập tức tập trung sự chú ý vào bài kiểm tra.
Đó là một đề Hình học giải tích, đề bài dài dòng, kèm theo đường cong phức tạp được vẽ bằng hệ tọa độ, chỉ đọc đề cũng đã làm người ta chóng mặt. Phù Tự cắn môi dưới nhìn hồi lâu, ngòi bút vẽ vài đường phụ trợ xiêu vẹo trên giấy nháp, cuối cùng vẫn rầu rĩ lắc đầu.
Cậu chỉ xem qua sách giáo khoa Phù Gia Trạch vứt đi, nhưng những định nghĩa khô khan phức tạp trên đó so với loại đề thi này hoàn toàn không thể so sánh.
Thẩm Lâu Trần không nói gì, cầm bút đỏ khoanh cơ bản ba từ trên đề bài: “Phân giải ba điều kiện này ra.” Ngòi bút anh chấm vào phương trình hình elip, “Trước hết tìm công thức tiêu chuẩn, liệt ở chỗ này.”
Phù Tự ngẩn người, đối chiếu sách giáo khoa nhanh chóng tính toán trên giấy nháp, quả nhiên giống như Thẩm Lâu Trần nói.
Thẩm Lâu Trần tiếp tục dùng bút đỏ vẽ ra một đường thẳng trên giấy, “Lập hệ phương trình xong dùng định lý Vi-ét, không cần tính giá trị cụ thể, nhớ kỹ biểu đạt thức này.” Anh viết một chuỗi chữ cái thay thế cho phân thức dài dòng ở chỗ trống.
Phù Tự mở to hai mắt nhìn chuỗi chữ cái kia, bỗng nhiên phát hiện các bước giải ban đầu dây dưa không rõ trở nên rõ ràng lên.
Ngòi bút Thẩm Lâu Trần chấm vào mấy chữ trong đề mục, sau đó viết xuống hai đẳng thức trung tâm, quá trình suy luận còn lại hoàn toàn để lại cho Phù Tự tự mình cân nhắc.
Anh chỉ có thể chỉ đến đây, nếu trình độ Phù Tự thật sự quá kém, vậy không cần thiết lãng phí tài nguyên.
Sắc trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối sầm xuống, trong thư phòng chỉ còn lại tiếng ngòi bút sột soạt xẹt qua trang giấy.
Mồ hôi mịn chảy ra trên trán Phù Tự, men theo thái dương chảy xuống. Phù Tự nhìn chằm chằm các bước giải đề dần thành hình trên giấy nháp, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Thẩm Lâu Trần dựa vào cạnh giá sách, phê duyệt tài liệu văn kiện. Tiếng cọ xát của ngòi bút và trang giấy biến mất, thay vào đó là giọng Phù Tự: “Thẩm, Thẩm tiên sinh, tôi làm ra rồi.”
“Ừm.” Thẩm Lâu Trần không ngẩng đầu, sửa xong tài liệu mới cầm lấy bài kiểm tra của Phù Tự, các bước đi tinh giản, ý tưởng minh xác, trong thời gian ngắn ngủi đối chiếu công thức liền có thể giải ra, vẫn là trong tình huống không có cơ sở điều tra, quả thực là một người có thể bồi dưỡng.
“Cũng được.” Thẩm Lâu Trần tiết kiệm lời nói như vàng, khi ngẩng mắt lên mới chú ý tới hô hấp Phù Tự có chút dồn dập, môi cũng phiếm một màu ửng hồng không bình thường.
Thẩm Lâu Trần đưa tay đặt lên trán Phù Tự.
Phù Tự bị sự đụng chạm bất ngờ làm giật mình run lên, theo bản năng muốn trốn về phía sau, lại bị Thẩm Lâu Trần đè lại sau gáy. Lòng bàn tay thô ráp dán lên cổ gầy gò của thiếu niên, có thể cảm nhận rõ ràng sự nóng rực không bình thường dưới da.
“Phát sốt?” Giọng Thẩm Lâu Trần trầm xuống.
Lông mi Phù Tự khẽ run rẩy, tránh đi ánh mắt anh: “Không, không có bái?” Giọng Phù Tự mang theo giọng mũi dày đặc, âm cuối hơi hơi phát run, vừa rồi khi Thẩm tiên sinh giảng đề thì có hơi chóng mặt, nhưng cậu không nghĩ tới Thẩm Lâu Trần sẽ hạ mình tới giảng đề cho mình, cơ hội như vậy cậu càng muốn nắm lấy.
Thẩm Lâu Trần nhìn Phù Tự nắm chặt bút không chịu buông tay, các khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, giữa kẽ ngón tay còn dính vết mực in. Khuôn mặt thiếu niên nóng đến đỏ bừng, ánh mắt lại sáng đến kinh người, như là bắt được cọng rơm cứu mạng mà gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết bút đỏ trên bài kiểm tra.
Giọng Phù Tự càng ngày càng thấp, mang theo sự ủy khuất sắp khóc, “Có phải, đã làm chậm trễ thời gian của Thẩm tiên sinh…”
Thẩm Lâu Trần rút cây bút ra khỏi tay Phù Tự, kéo người từ trên ghế đứng dậy: “Nghỉ ngơi trước đi.”
Phù Tự lảo đảo một chút, bước chân phù phiếm, lại vẫn quay đầu nhìn bài kiểm tra trên bàn sách, trong mắt tràn đầy sự không nỡ.
Quản gia rất nhanh mang nhiệt kế và thuốc hạ sốt tới. Khi cặp nhiệt kế thủy tinh dưới nách, thiếu niên co rúm lại một chút, nhưng ngoan ngoãn không nhúc nhích. Con số 39 độ 2 làm quản gia nhăn chặt mày, quản gia rót ly nước ấm đưa qua, nhìn Phù Tự nuốt vào viên thuốc.
“Chú Trần, nơi này chú chăm sóc một chút, tôi còn có văn kiện chưa xem xong.” Thẩm Lâu Trần khẽ xoa thái dương, từ khi giữ Omega này lại, anh còn bất thường hơn trước. Theo kế hoạch hành trình trước đây của anh, những việc này sớm nên được xử lý xong, nhưng chỉ vì một loại dược ‘có khả năng’, rốt cuộc anh đang làm gì?
Sau khi sắp xếp Phù Tự nằm xuống, điện thoại Thẩm Lâu Trần lại vang lên, là điện thoại của Trợ lý Tông, giọng điệu dồn dập: “Bộ trưởng, kho hàng phía Nam thành phố phát hiện đại lượng chất ức chế tuyến thể phi pháp, đội hành động đã bao vây hiện trường, nhưng đối phương cầm giữ vũ khí, chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, cần ngài tự mình chỉ huy.”
Thẩm Lâu Trần đi đến bên cửa sổ, một chiếc xe hơi màu đen đang lái tới dưới lầu.
“Bảo đội hành động chờ lệnh tại chỗ, tôi sẽ đến trong vòng hai mươi phút.” Thẩm Lâu Trần cúp điện thoại, phân phó Quản gia Trần, “Canh chừng cậu ấy, truyền dịch xong rồi bảo bác sĩ kê thêm một tổ dung dịch dinh dưỡng.”
Quản gia Trần gật đầu đồng ý, nhìn Thẩm Lâu Trần cầm áo khoác vest bước nhanh xuống lầu, nơi huyền quan truyền đến tiếng đóng cửa ngắn ngủi. Hắn quay người lại, thấy thiếu niên trên giường vô thức lẩm bẩm câu gì, nghe không rõ.
Khi Thẩm Lâu Trần ngồi vào trong xe, Lâm Vân Chu cũng vội vàng đuổi đến, cầm báo cáo chờ sẵn, trực tiếp ngồi vào trong xe: “Đây là phân tích độc vật mới nhất.” Hắn đưa qua một phần văn kiện, “Mới vừa phát hiện, trong cơ thể Phù Tự còn kiểm tra đo lường ra vi lượng tân nguyên tố, loại nguyên tố này chỉ xuất hiện ở xưởng chế dược bị bỏ đi ở phía Tây thành phố kia, mà người phụ trách xưởng đó mười năm trước, là anh họ của Phù Gia Trì.”
Thẩm Lâu Trần lật đến tờ cuối cùng của báo cáo, hình ảnh sắc phổ của tân nguyên tố uốn lượn như một con rắn, có chút giống như đã từng quen biết.
“Cứ gấp gáp như vậy…” Thẩm Lâu Trần cố gắng tĩnh tâm phân tích tất cả, “Phía Nam thành phố buôn lậu chất ức chế phi pháp…”
Đây tuyệt đối không phải một sự trùng hợp, còn về rốt cuộc là chuyện gì, vẫn phải đi mới biết được.
—
Sương sớm lãng đãng phiêu tán ở mọi góc của biệt thự, Phù Tự không biết mình đã ngủ khi nào, chỉ là sau khi tỉnh lại đầu vẫn còn hơi đau. Phù Tự giơ tay sờ trán.
Ấm áp, đã không còn sốt.
Kỳ lạ, trước đây ở Phù gia tình huống như vậy cậu đều có thể chống đỡ quét dọn xong đại sảnh rồi mới đi ngủ, chẳng qua là vì phối hợp kiểm tra của bác sĩ Lâm, Thẩm Lâu Trần nói cậu cần điều dưỡng mới có thể phối hợp trị liệu. Đã trải qua mấy ngày nay ngày lành, cậu cũng đã bắt đầu trở nên yếu ớt như vậy sao?
Phù Tự ngồi dậy, từ trong quần áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ ra hai viên thuốc giảm đau uống vào, trên đùi mới đỡ đau một chút. Hiện tại đùi phải của cậu thỉnh thoảng còn đau khi thời tiết không tốt, trong tình huống sương mù và nửa ẩm nửa khô này tổng cảm giác như là gió lạnh thổi vào kẽ xương.
Một trận tiếng gõ cửa truyền đến, giọng Quản gia Trần truyền vào: “Xin hỏi phu nhân ngài tỉnh chưa?”
“Tỉnh… Tỉnh rồi chú Trần.” Phù Tự nhanh chóng mặc quần áo mở cửa.
Trần Quản gia ôm một chồng sách đi đến: “Đây là tài liệu ôn tập Gia chủ mua cho ngài, Gia chủ nói ngài thiên phú rất cao, tuần sau vừa lúc có thể bắt kịp khai giảng học kỳ mới.”
Mắt Phù Tự sáng rực, nhìn chằm chằm chồng sách kia hồi lâu không phản ứng lại, Phù Tự nuốt nước bọt, cho dù đồ vật đặt trước mặt mình cũng còn không dám tin: “Cho tôi, một mình tôi sao?”
Cho cậu, chỉ cho cậu, sau này cũng là của cậu sao?
“Ha ha, đúng vậy phu nhân.” Trần Quản gia cười, bằng không còn có thể là đưa cho ai?
Phù Tự nhảy nhót nhận lấy sách, trái tim rung động.
Mặc dù bên ngoài có đồn đãi Thẩm tiên sinh đáng sợ đến mức nào, khó khống chế đến mức nào, nhưng cậu vẫn cho rằng Thẩm tiên sinh là Alpha tốt nhất trên thế giới này, đây vẫn là lần đầu tiên có người sẽ thực sự đơn độc chuẩn bị đồ vật cho cậu.
Vậy cậu cần phải báo đáp Thẩm tiên sinh thật tốt nha.
