Chương 20
Chợ đen, khu phong tỏa.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đèn cảnh sát màu đỏ và xanh lam nhấp nháy giữa đống phế tích khu kho hàng phía Nam thành phố. Tiếng lốp xe ô tô nghiền qua đá vụn chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng ban đầu. Khi Thẩm Lâu Trần đẩy cửa xe bước ra, mùi máu tanh dày đặc hỗn tạp với hơi thở tin tức tố kém chất lượng ập thẳng vào mặt, khiến sắc mặt anh ngay lập tức căng thẳng.
“Bộ trưởng!” Giọng Trợ lý Tông mang theo sự gấp gáp, chạy ra từ bóng tối kho hàng. Tay áo đồng phục bị xé rách một lỗ hổng, “Nơi này không ổn, tin tức tố của các Alpha này hoàn toàn mất kiểm soát, như thể bị tiêm mạnh một loại chất xúc tác nào đó, thực lực xa trên mức đánh giá vốn có.”
Thẩm Lâu Trần không nói gì, chỉ giơ tay kéo cổ áo sơ mi ra, một tiếng thở dốc khàn khàn thoát ra từ cổ họng. Tin tức tố của anh ngay lập tức bắt đầu xao động khi ngửi thấy sự dao động bất thường của đồng loại, như một mãnh thú ngửi thấy mùi máu tanh, bất kỳ tia tin tức tố khiêu khích nào cũng có thể làm anh phát giác.
Cánh cửa sắt của kho hàng bị xé toạc một lỗ lớn, thép vặn vẹo còn treo thịt vụn. Một bóng người cao lớn khoảng hai mét đang quay lưng về phía họ, tay không bóp nát toàn bộ thùng container thành sắt vụn.
Da của bóng người đó hiện ra màu than chì quỷ dị, mạch máu nổi lên hai bên cổ như có sâu bọ đang kích động. Khi nó quay người lại, vẻ mặt dữ tợn khiến ngay cả Thẩm Lâu Trần cũng phải hít một hơi, đôi mắt quái vật đó hoàn toàn mất đi đồng tử, chỉ còn lại màu trắng đục ngà, khóe môi chảy dãi, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ mơ hồ không rõ.
Căn bản đã không còn được coi là người nữa.
“Là Dị chủng.” Giọng Tông Viễn truyền đến từ phía sau, tay hắn cầm máy kiểm tra đang run rẩy, “Mật độ tin tức tố vượt quá ngưỡng an toàn 300 lần, hoàn toàn khớp với đặc điểm thể nghiệm của vật thí nghiệm Thanh Dương thị mà Khương Phong Cốc đã khai báo!”
Lời còn chưa dứt, Alpha Dị chủng kia đột nhiên gào thét đánh tới. Thẩm Lâu Trần nghiêng người tránh đi, khuỷu tay đập mạnh vào sau gáy đối phương, chỉ nghe thấy tiếng xương nứt nặng nề, quái vật kia lại như không hề đau đớn, trở tay cào rách áo khoác vest của Thẩm Lâu Trần, mang theo một chuỗi máu tươi rực rỡ.
“Chết tiệt.” Thẩm Lâu Trần chửi thề một tiếng, đầu ngón tay đã sờ đến khẩu súng đeo sau eo, rồi lại một lần nữa nhét trở lại. Lực đạo cú đánh vừa rồi của Alpha Dị chủng đủ để chứng minh, đạn bình thường căn bản không thể xuyên thủng lớp da đã được cường hóa của đối phương.
Là người thì có nhược điểm. Thẩm Lâu Trần giao chiến vài hiệp với Alpha Dị chủng, sau đó phát ra một tiếng tiếng gầm của Hổ, cánh tay Alpha đang múa may dừng lại, đau đớn che lấy tai.
Hóa ra là sợ sóng âm tần số cao, tiếng gầm của Hổ có khả năng xuyên thấu mạnh hơn nhiều so với âm thanh bình thường. Chẳng qua duy trì hình thái như vậy quá tốn tin tức tố, Thẩm Lâu Trần ấn nút trên cổ tay hô: “Ném thiết bị khống chế sóng âm của bộ kỹ thuật cho tôi.”
Tông Viễn nghiêng người tránh thoát công kích của Alpha Dị chủng, nhanh chóng ném tới một thiết bị kim loại.
Thẩm Lâu Trần tiếp được thiết bị ấn nút, tiếng vù vù bén nhọn lập tức làm Alpha Dị chủng ôm đầu gào thét. Lợi dụng khoảnh khắc đình trệ này, Thẩm Lâu Trần xoay người nhảy lên vai đối phương, đầu gối đặt mạnh vào thái dương quái vật, tay dùng sức trực tiếp, bên tai truyền đến tiếng “rắc” xương cổ lệch vị, sau đó Thẩm Lâu Trần một tay chế trụ mặt tường, mượn lực lộn về sau vững vàng đáp xuống đất.
Thi thể màu than chì ầm ầm ngã xuống đất, làn da với tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt đi, Thẩm Lâu Trần nhìn chằm chằm cơ thể nhanh chóng mất đi hoạt tính kia, bỗng nhiên chú ý tới sau gáy nó có một vết sẹo màu đỏ nhạt, chỉ là theo làn da khô quắt nhìn không rõ lắm hình dạng.
Thẩm Lâu Trần ngồi xổm xuống đẩy tóc thi thể ra, cẩn thận quan sát một phen: “Dấu hiệu cải tạo chợ đen.”
Tông Viễn ghé qua chụp ảnh lưu trữ, đầu ngón tay phóng đại hoa văn dấu vết trên màn hình: “Là ấn ký của phòng thí nghiệm Khương Phong Cốc, những Dị chủng này rất có thể là sản phẩm thất bại.”
Sản phẩm thất bại sao lại xuất hiện ở đây?
Không kịp suy nghĩ, sâu bên trong kho hàng đột nhiên truyền đến tiếng súng dày đặc, Thẩm Lâu Trần nắm lấy thiết bị sóng âm xông vào. Chỉ thấy năm sáu Dị chủng đang vây quanh một chiếc xe tải container cắn xé, cửa thùng xe bị phá tung, những thùng gỗ lăn xuống ngã vỡ trên mặt đất, chất ức chế màu trắng vương vãi khắp nơi, dưới ánh đèn khẩn cấp mỏng manh của xe tải phát ra ánh sáng bạc quỷ dị.
“Chính là chiếc xe này!” Giọng Tông Viễn mang theo sự mừng rỡ, “Đoàn xe buôn lậu giấu dưới gara ngầm, những quái vật này là đến tiêu hủy chứng cứ!”
Các Dị chủng kéo mạnh tấm chắn sắt khoang hàng xe tải ra, vô số chất ức chế “rầm” một tiếng lăn xuống đất, thủy tinh vỡ tan, mùi chất ức chế kém chất lượng gay mũi ngay lập tức phát tán.
Tin tức tố Thẩm Lâu Trần vào lúc này đột nhiên mất kiểm soát, khí áp quanh người chợt hạ thấp. Anh cắn răng ổn định thân hình, các khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Vài đòn nghiêm trọng vừa rồi đã làm dự trữ tin tức tố của anh kề bên tiêu hao quá mức, hiện tại chất ức chế kém chất lượng mật độ cao ngay lập tức chui vào cơ thể, thái dương Thẩm Lâu Trần đập thình thịch.
“Bộ trưởng!” Trợ lý Tông phát hiện sự không ổn của anh, vội vàng tiến lên muốn đỡ, “Ngài không sao chứ?”
Thẩm Lâu Trần phất tay tránh đi tay hắn, trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, anh nhìn những Dị chủng vẫn đang điên cuồng phá hủy, phất tay tỏ vẻ mình không sao.
Cố nén cảm giác khó chịu, tin tức tố một lần nữa hội tụ. Thẩm Lâu Trần nắm lấy một ống thép gãy trên mặt đất, thân ảnh như quỷ mị xông vào giữa đàn Dị chủng. Tiếng kim loại va chạm và tiếng gầm gừ đan xen vào nhau, mỗi lần vung tay đều mang theo tiếng gió xé rách không khí, cho đến khi Dị chủng cuối cùng ngã xuống vũng máu, Thẩm Lâu Trần mới chống ống thép thở hổn hển, áo sơ mi sớm bị mồ hôi và máu thấm ướt.
“Lập tức phong tỏa hiện trường, tất cả dược tề đưa đi xét nghiệm.” Anh lau vết máu bên khóe miệng, giọng khàn khàn như giấy ráp cọ xát, “Tra nguồn gốc của những thùng container này.”
Trợ lý Tông nhìn dáng vẻ sắp đổ rạp của anh, gấp đến mức trán đổ mồ hôi: “Bộ trưởng, ngài cần phải về nghỉ ngơi! Cố gắng nữa sẽ tiến vào kỳ Cuồng bạo!”
Thẩm Lâu Trần không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm những thi thể khô quắt trên mặt đất. Tin tức tố mất kiểm soát giống như rắn độc gắt gao siết chặt yết hầu, sát ý khát máu lại một lần dâng lên.
“Không xong.” Tông Viễn cắn răng đè lại Thẩm Lâu Trần, mạnh mẽ tiêm cho anh một liều thuốc trấn định. Thẩm Lâu Trần mới lảo đảo được đỡ lên xe.
Khi xe lái khỏi khu kho hàng, Thẩm Lâu Trần gần như hôn mê bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đừng để bất cứ ai tiến vào biệt thự.”
“Vâng.”
—
Thẩm trạch.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất, mạ lên toàn bộ phòng khách rộng lớn một tầng vàng ấm. Khi Phù Tự bưng đĩa sườn heo chua ngọt cuối cùng lên bàn, trên tạp dề còn dính bột mì. Phù Tự dọn xong bàn, lại thu dọn sạch sẽ phòng bếp, xác nhận trong nhà không có một tia bụi bẩn, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay.
Phù Tự nhìn những món ăn đang bốc hơi nóng, ngón tay vô thức xoắn dây lưng tạp dề.
Thẩm tiên sinh nói buổi tối sẽ về, hiện tại đã gần tối rồi, có xảy ra chuyện gì không?
Cậu cầm lấy điện thoại lặp đi lặp lại bật sáng rồi tắt, vẫn không hành động.
Đang lúc rối rắm, nơi huyền quan truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động, mắt Phù Tự sáng lên, lập tức chạy tới mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nụ cười trên mặt Phù Tự lại cứng lại.
Đứng ở cửa không phải Thẩm Lâu Trần, mà là một lão nhân khoảng 60 tuổi, lão nhân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu sẫm, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như chim ưng, đang nhìn Phù Tự từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó khiến Phù Tự theo bản năng lùi lại.
“Cái Omega nhà Phù gia?” Giọng lão nhân trầm thấp, mang theo uy nghiêm xác thực.
Phù Tự nắm chặt góc áo, nhỏ giọng trả lời: “Là… Vâng.”
Lão nhân nhướng mày, lập tức đi vào phòng khách, ánh mắt lướt qua đồ ăn trên bàn ăn, cuối cùng dừng lại trên người Phù Tự, “Thẩm Lâu Trần bắt ngươi ở chỗ này?”
Phù Tự gật gật đầu, lại lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng: “Là Thẩm tiên sinh… Anh ấy nói bảo tôi tạm thời ở lại.”
Lão nhân không truy hỏi nữa, đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, các khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn. Phòng khách rơi vào sự im lặng xấu hổ, Phù Tự đứng tại chỗ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cậu ở Phù gia thường xuyên phải chịu ánh mắt đánh giá kiểu này, là sự săm soi của người trên đối với người dưới, mang theo sự khinh miệt không hề che giấu.
“Thẩm Lâu Trần đâu?” Lão nhân cuối cùng mở lời, giọng điệu lạnh đi vài phần.
“Thẩm… Thẩm tiên sinh, vẫn, vẫn chưa về.” Phù Tự xoắn ngón tay, “Chắc là, sắp về rồi ạ.”
Lão nhân liếc mắt nhìn cậu, như nghe thấy chuyện cười nào đó: “Một Omega, thật đúng là muốn xen vào hành tung của Alpha sao?”
Mặt Phù Tự ngay lập tức trắng bệch, cậu biết tuyến thể mình có vấn đề, không xứng với Alpha như Thẩm tiên sinh, nhưng bị người ta nói trắng ra như vậy, vẫn cảm thấy ngực khó chịu. Cậu cúi đầu, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Tôi không phải… không phải ý đó.”
Lão nhân cười nhạo một tiếng, từ trong túi lấy ra một phong thư ném trên bàn trà, “Ngươi không phải Omega S cấp của Phù gia đúng không? Nói đi, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để gả vào?”
Phù Tự lắc đầu, ngay cả lời giải thích cũng rất nhợt nhạt: “Tôi không phải… Là cha…” Lời Phù Tự ngừng lại giữa chừng không giải thích tiếp.
Nếu cậu nói là em trai không muốn gả qua, vì Thẩm gia giống như hang hổ, vậy lão nhân trước mặt chẳng phải muốn sống xé cậu sao?
Ánh mắt lão nhân híp lại, đứng dậy đứng trước mặt Phù Tự, nhìn Phù Tự từ trên cao xuống.
Phù Tự vội vàng cúi đầu, chỉ có thể thấy đôi giày da trông vô cùng sang trọng trước mặt, cùng với đôi tay trắng nõn sạch sẽ được bảo dưỡng kỹ lưỡng.
“Thẩm gia chúng ta, không cần Omega thấp kém. Nếu ngươi trăm phương ngàn kế gả vào, vậy ngươi nên rõ hậu quả.” Giọng lão nhân trầm ổn, trong không khí chậm rãi bay tới từng trận mùi quả.
Phù Tự không dám thở mạnh, vẫn ngửi thấy mùi hương đó.
Là, mùi hương Omega.
Cậu nhớ rõ mẹ đã nói trước khi buộc cậu gả vào, Thẩm gia ngoài Thẩm Lâu Trần ra, chỉ có một ông nội, cậu ban đầu nghĩ là một Alpha, mới có dục vọng khống chế mạnh mẽ như vậy, có thể làm Thẩm Lâu Trần cam tâm liên hôn.
Không ngờ lại… là một Omega?
Thấy Phù Tự không lên tiếng, lão nhân hừ lạnh một tiếng, phân phó thuộc hạ: “Mang về nhà cũ, không cần thông báo cho Lâu Trần. Một Omega mà thôi, nói với nó, hôm nào ta sẽ lại chọn cho nó một Omega thích hợp.”
Phù Tự cố gắng mở miệng giải thích, chỉ là tin tức tố của đối phương áp chế cậu hoàn toàn mất hết sức lực, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Phù Tự tỉnh lại từ trong bóng đêm, trước mắt bị bịt kín một lớp vải dày, có một giọng nói nghe không rõ ràng, như là Thẩm tiên sinh.
