OMEGA YẾU ỚT CẢ NHÀ RUỒNG BỎ BỊ ÉP GẢ CHO ĐẠI LÃO TÀN NHẪN

Chap 46

Chương 46

 

Điện thoại di động áp sát bên tai, Thẩm Lâu Trần rũ mắt nhìn Phù Tự đang cứng người trong lòng, đầu ngón tay vẫn ngừng trên đỉnh tóc cậu, nhưng động tác nhẹ như không đã đứng lại nửa giây.

Thời cơ hốt trọn, cuối cùng cũng đã đến.

Thẩm Lâu Trần giơ tay kéo Phù Tự sát vào lòng hơn, lòng bàn tay áp vào lớp da nóng ấm sau gáy thiếu niên, giọng nói lạnh băng, không chút hơi ấm nào: “Người của tôi, gia gia thật sự không cần phải bận tâm nhiều như vậy.”

“Bận tâm?” Liêu Giai Trí ở đầu dây bên kia cười khẽ, tiếng cười tràn đầy vẻ khinh miệt không che giấu: “Lâu Trần, ngươi đừng cùng ta giả vờ ngây ngô. Cái Phù Tự kia chỉ là một Omega hạ đẳng, giữ lại hắn ngoài việc rước thêm rắc rối thì còn làm được gì? Nếu không phải thân thể ta không cho phép, đã sớm giết hắn rồi. Hiện tại ta đã tìm được một Omega mới tốt hơn rồi, là cậu con trai út nhà họ Lâm mới phân hóa, độ phù hợp tin tức tố với ngươi là 92%, so với cái đồ bỏ đi kia của ngươi mạnh gấp mười lần.”

Lòng bàn tay Thẩm Lâu Trần vuốt ve lớp vải áo ngủ tơ tằm của Phù Tự, đáy mắt lướt qua một tia châm biếm.

Tầng hầm nhà cũ là khu vực cấm của Liêu Giai Trí. Mấy lần trước anh lấy cớ thăm hỏi ông nội để dò xét, đều bị Liêu Giai Trí lấy lý do “Tầng hầm ẩm ướt, đang sửa chữa” mà ngăn cản. Lần này Liêu Giai Trí chủ động đề nghị gặp mặt ở nhà cũ, lại đỡ anh phải tìm cớ.

“Gặp ở đâu?” Thẩm Lâu Trần hỏi thẳng thắn, không hề do dự.

Liêu Giai Trí ở đầu dây rõ ràng khựng lại, hình như không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, ngay sau đó lại khôi phục giọng điệu kiểm soát mọi chuyện: “Ngày mai buổi chiều 3 giờ, phòng sách nhà cũ, ta cho tiểu tử nhà họ Lâm ở đó chờ, ngươi đến xem, bảo đảm hài lòng.”

“Biết rồi.” Thẩm Lâu Trần nói xong liền cắt điện thoại, điện thoại di động quăng lên tủ đầu giường, phát ra tiếng “Đông” nho nhỏ, trong phòng ngủ tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.

Phù Tự tựa trong lòng anh, vành tai vẫn dựng, từng lời trong điện thoại vừa rồi đều lọt hết vào tai.

“Omega mới”, “Độ phù hợp 92%”, “Bảo đảm hài lòng”.

Những từ này giống như tảng đá lớn nện vào lòng cậu, đau đến mức hơi thở cậu cũng trở nên chậm lại. Cậu biết, lời Thẩm tiên sinh vừa rồi nói “Sẽ không không cần hắn”, chẳng qua là an ủi cậu thôi. Rốt cuộc cậu chỉ là một Omega hạ đẳng, ngay cả Phù gia còn chê cậu chướng mắt, Thẩm tiên sinh làm sao có thể thật lòng giữ lại cậu?

Thế giới này là một thời đại đặt nặng độ phù hợp khi kết đôi. Chỉ khi độ phù hợp đủ cao, bạn đời mới có thể trung thành, và càng có khả năng sinh ra Alpha đỉnh cấp. Nhưng người có thể kết đôi với Alpha đỉnh cấp thì rất ít, độ phù hợp vượt qua 90% lại càng hiếm thấy, rất dễ dàng để giao tiếp và làm dịu kỳ phát tình của Alpha, chỉ có thể nói là trời sinh một cặp.

Cho dù Thẩm tiên sinh không thích Omega, cũng sẽ vì bản năng mà yêu.

Vậy cậu, là gì?

Phù Tự lặng lẽ rúc sâu vào lòng Thẩm Lâu Trần hơn, chôn mặt vào chiếc áo sơ mi ấm áp của đối phương, không để người khác thấy hốc mắt ửng đỏ của mình. Đầu ngón tay cậu siết chặt góc áo Thẩm Lâu Trần, vải vóc bị vò đến nhăn, nhưng cậu lại không dám dùng sức, sợ làm Thẩm tiên sinh phiền, sợ ngay cả chút ấm áp cuối cùng này cũng không giữ lại được.

Thẩm Lâu Trần nhìn dáng vẻ cậu, tim như bị thứ gì đó khẽ động một cái. Anh giơ tay bẻ mặt Phù Tự lên.

Đôi mắt thiếu niên đỏ hoe, lông mi còn vương nước mắt chưa khô, nhưng lại cố kéo khóe miệng, muốn nặn ra một nụ cười: “Thẩm tiên sinh yên tâm, tôi sẽ đi học ngoan ngoãn, sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”

“Ừm.” Ngón cái Thẩm Lâu Trần nhẹ nhàng lau qua nước mắt trước mắt cậu. Độ ấm từ đầu ngón tay làm Phù Tự run rẩy: “Đợi ta trở về.”

Mấy lời này rất nhẹ, nhưng lại như một viên thuốc trấn tĩnh, làm đầu óc hỗn loạn của Phù Tự tỉnh táo hơn một chút. Cậu ngơ ngác nhìn vào mắt Thẩm tiên sinh. Cặp mắt phượng luôn lạnh như băng kia, dường như ẩn giấu chút cảm xúc cậu không thể hiểu. Phù Tự gật đầu, một lần nữa chôn mặt về lòng Thẩm Lâu Trần, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thẩm Lâu Trần vỗ vỗ lưng Phù Tự, cũng không đứng dậy, hôm nay có chút mệt, chi bằng ngủ một giấc ở đây.


Sáng hôm sau, khi Phù Tự tỉnh dậy, bên cạnh đã vắng bóng.

Chăn vẫn còn lưu lại mùi rượu vang đỏ trên người Thẩm tiên sinh. Phù Tự đứng dậy mặc quần áo, khi xuống lầu quản gia đã dọn sẵn bữa sáng.

“Phù thiếu gia, Gia chủ sáng nay đi có việc gấp, dặn tôi nói với cậu là tan học nhớ chờ tài xế.”

“Cảm ơn Trần thúc.” Phù Tự ngồi xuống cầm lấy nĩa, nhưng lại không có chút khẩu vị nào. Cậu ăn hai miếng bánh mì, liền vác cặp sách ra cửa.

Đến trường, Phù Tự ngồi trong lớp học, nhưng căn bản không lọt chữ nào vào tai.

Những chữ trong sách giáo khoa đều biến thành “Omega mới”. Ngón tay cậu vô ý thức vuốt ve vệt đỏ Thiệu Hiên để lại trên cổ tay. Nơi đó đã nhạt đi rất nhiều, nhưng tâm trạng bất an lại càng lúc càng lớn.

Cậu nhớ lại tin tức tố mùi rượu vang đỏ đã áp chế toàn bộ Alpha trong sảnh tiệc, lúc Thẩm tiên sinh ôm cậu rời đi hôm qua; nhớ lại lúc tắm, Thẩm tiên sinh ngồi xổm bên bồn tắm, tỉ mỉ chà lưng cho cậu; nhớ lại độ ấm từ lòng bàn tay Thẩm tiên sinh khi anh nói “Sẽ không không cần ngươi” tối qua…

Những hình ảnh này giống như một thước phim chạy qua trong đầu cậu, nhưng nghĩ đến lời ông nội Liêu trong điện thoại, cậu lại không kiềm được buồn bã.


Ở phía bên kia.

Thẩm Lâu Trần xử lý xong việc công ty, đã là buổi chiều. Anh ngồi trong xe, nhìn cảnh phố lùi nhanh ngoài cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối, trong đầu xem xét lại kế hoạch lát nữa.

Liêu Giai Trí chắc chắn sẽ bố trí người ở gần phòng sách. Anh phải làm ổn định Liêu Giai Trí trước, chờ đối phương buông lỏng cảnh giác rời đi, rồi mới xuống tầng hầm.

Xe dừng ở cổng nhà cũ, quản gia đã đứng đợi sẵn ở cửa. “Gia chủ, Liêu lão gia cùng Lâm thiếu gia đã ở phòng sách chờ ngài.”

Thẩm Lâu Trần gật đầu, đi theo quản gia vào trong.

Hành lang nhà cũ rất dài, trên tường treo ảnh chân dung các đời nhà họ Thẩm, ánh sáng lờ mờ, trong không khí phảng phất một mùi gỗ cũ kỹ.

Đi đến cửa phòng sách, Thẩm Lâu Trần hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng sách, Liêu Giai Trí ngồi trên sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, bên cạnh ghế sofa đơn ngồi một thiếu niên.

Thiếu niên kia trông khoảng 17-18 tuổi, mặc áo len màu trắng, da rất trắng, mắt rất to, trông có vẻ ngoan hiền và vô hại.

Thấy Thẩm Lâu Trần bước vào, thiếu niên lập tức đứng dậy, rụt rè kêu một tiếng: “Thẩm tiên sinh chào ngài.”

Liêu Giai Trí đặt chén rượu xuống, cười đứng lên: “Lâu Trần, ngươi xem như đã đến. Mau ngồi, ta giới thiệu cho ngươi đây là Lâm Mặc, cậu con trai út nhà họ Lâm, mới phân hóa thành Omega lần trước.”

Thẩm Lâu Trần đi đến bên sofa ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Lâm Mặc, không nói gì.

Lâm Mặc bị anh nhìn có chút căng thẳng, không kìm được nuốt nước miếng.

“Thế nào, đứa nhỏ Lâm Mặc này được chứ?” Liêu Giai Trí vỗ vỗ vai Lâm Mặc, trong giọng nói mang theo vẻ tự mãn: “Độ phù hợp tin tức tố 92%, lại là mùi hoa sơn chi hiếm thấy, so cái thứ hạ đẳng kia của ngươi mạnh hơn nhiều.”

Thẩm Lâu Trần cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, ngữ khí chiếu lệ: “Tạm được.”

Liêu Giai Trí thấy anh không bài xích, trong lòng càng thỏa mãn.

Hắn còn tưởng Thẩm Lâu Trần sẽ cãi cố với hắn vài câu, không ngờ lại xuôi dễ dàng như vậy: “Ta đã bảo ngươi sẽ thích mà.” Liêu Giai Trí cười nói: “Đứa nhỏ Lâm Mặc này biết điều, nếu ngươi vừa lòng, hôm nay cứ để nó theo ngươi về.”

Thẩm Lâu Trần đặt chén trà xuống, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Mặc. Ánh mắt Lâm Mặc có chút trốn tránh, đầu ngón tay vẫn hơi run.

Thẩm Lâu Trần cười lạnh trong lòng. Liêu Giai Trí thật đúng là quá vội vàng, ngay cả một người ra hồn cũng không tìm được.

“Không gấp.” Thẩm Lâu Trần dựa vào sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ngữ khí bình thản: “Nhà cũ ta lâu rồi không về, phòng còn chưa dọn dẹp, hay là trước làm người cùng ta lên lầu xem phòng ta, lát nữa rồi quyết định.”

Liêu Giai Trí khựng lại, ngay sau đó hiểu ra, Thẩm Lâu Trần đây là muốn ở riêng với Lâm Mặc. Hắn cười thầm trong lòng, Thẩm Lâu Trần vẫn là không cưỡng lại được sự dụ dỗ của Omega độ phù hợp cao: “Được thôi, các ngươi cứ lên xem.” Hắn đứng dậy: “Ta vừa hay muốn ra ngoài một chuyến, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.”

Nói xong, Liêu Giai Trí liền xoay người ra khỏi phòng sách, còn cẩn thận đóng cửa lại.


Thẩm Lâu Trần nghe tiếng bước chân Liêu Giai Trí càng lúc càng xa, cho đến khi mất hẳn ở cuối hành lang, anh mới thu lại vẻ qua loa trên mặt, ánh mắt lập tức lạnh đi. Anh nhìn về phía Lâm Mặc, ngữ khí lạnh băng: “Liêu Giai Trí bảo ngươi tỏa tin tức tố, đúng không?”

Cả người Lâm Mặc đứng sững, sắc mặt trắng bệch ngay lập tức. Hắn hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt Thẩm Lâu Trần hù dọa đến mức không thốt nên lời.

“Đừng giả vờ nữa.” Thẩm Lâu Trần đứng dậy, từng bước đi về phía Lâm Mặc. Tin tức tố Alpha mạnh mẽ lập tức tràn ra, áp bức Lâm Mặc gần như không thở nổi. “Là Liêu Giai Trí cho ngươi làm cải tạo?”

“Không phải…” Lâm Mặc giải thích, tuyến thể sau gáy do hoảng sợ mà tỏa ra tin tức tố càng lúc càng nồng.

Để Liêu Giai Trí tin tưởng anh thật sự đến làm chuyện nghiêm túc, Thẩm Lâu Trần đã không dán miếng dán ức chế tin tức tố. Giờ phút này, mùi hoa sơn chi quấn lấy cơ thể anh, từ từ câu đến tuyến thể, giống như đuôi mèo khẽ lướt qua.

Độ phù hợp quá cao, hơi thở Thẩm Lâu Trần dần dần trở nên gấp gáp, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu có chút mờ ảo.

Rõ ràng rất ghét mùi Omega…

Trước đây cũng có nhiều Omega tìm cách quyến rũ, nhưng độ phù hợp cũng chỉ khoảng 60. Hơn nữa tin tức tố Thẩm Lâu Trần không ổn định, khi bị kích thích sẽ sinh ra phản ứng ứng kích, hung bạo đến không kiểm soát. Anh đã đuổi rất nhiều Omega đi, nhưng anh cảm thấy những người đó đều đáng đời, đều bị tiền tài làm mờ mắt, cho rằng trở thành Omega của anh là có thể đổi đời.

Thật tởm lợm.

Ánh mắt Lâm Mặc kiên định, đầu ngón tay lần mò ở ngực Thẩm Lâu Trần, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh, ngữ khí mờ ám: “Thẩm tiên sinh… Để tôi giúp ngài đi, tôi cũng đang… Kỳ phát tình mà…”

Thẩm Lâu Trần hoa mắt, mặc kệ Lâm Mặc dựa vào mình càng lúc càng gần. Ngay lúc hắn sắp ôm trọn vòng eo anh, đồng tử Thẩm Lâu Trần đột nhiên biến đổi, một tay kiềm chế tay Lâm Mặc, xoay nhẹ một cái, liền ấn phía sau lưng đánh vào tường, Thẩm Lâu Trần tháo cà vạt, trói hắn lại.

“Ngươi còn chưa xứng gọi ta như vậy.”

“Thẩm tiên sinh…”

Thẩm Lâu Trần không có hứng thú nghe người không liên quan nói, ngược lại nhét một nắm giấy vào miệng Lâm Mặc, tiếp theo vịn tường rời khỏi phòng sách.


Ra khỏi phòng sách, mùi tin tức tố Omega phai nhạt rất nhiều. Thẩm Lâu Trần móc từ túi ra một hộp ức chế tề, không thèm nhìn liều lượng, trực tiếp đổ hết vào miệng, nhai nát nuốt xuống. Vị chua chát lan tràn trong khoang miệng gần như tê dại. Loại hương vị này đã ăn mười mấy năm, lẽ ra phải quen rồi, nhưng không hiểu sao, thuốc hôm nay lại đặc biệt đắng.

Dược hiệu phát huy, Thẩm Lâu Trần tỉnh táo hơn phân nửa, mới tiếp tục xuống lầu. Anh nhớ rõ lối vào tầng hầm nhà cũ nằm ở phòng chứa đồ bên cạnh phòng sách tầng hai, giấu sau kệ sách.

Thẩm Lâu Trần bước nhanh đến cửa phòng chứa đồ, đẩy cửa bước vào. Phòng chứa đồ chất đầy đồ lặt vặt, bám đầy bụi bặm, ánh sáng tối mịt.

Đi đến trước kệ sách, theo lời ông nội, dùng sức đẩy tầng kệ sách sâu nhất. Kệ sách “Kẽo kẹt” một tiếng, từ từ di chuyển, lộ ra một cái lối vào đen kịt. Bên trong thoảng ra một mùi ẩm mốc, còn kèm theo mùi ức chế tề nhàn nhạt.

Thẩm Lâu Trần lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở đèn pin, bước vào.

Cầu thang rất dốc, đi từng bước xuống dưới, mùi ức chế tề càng lúc càng nồng. Đi đến tận cùng tầng hầm, Thẩm Lâu Trần giơ điện thoại lên, ánh sáng chiếu rọi mọi thứ trước mắt. Đồng tử anh co rút lại ngay lập tức, hơi thở cũng ngưng lại.

Tầng hầm rất lớn, tường là tường xi măng màu xám, trên đó treo đầy những ống thủy tinh, bên trong là chất lỏng trong suốt, trên nhãn ghi “Ức chế tề -01” “Ức chế tề -02”… Dày đặc, gần như bao phủ cả bức tường.

Ống thủy tinh phản chiếu ánh sáng điện thoại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như vô số con mắt.

Thẩm Lâu Trần đi tới vài bước, ánh mắt dừng lại trên bàn thí nghiệm giữa phòng.

Trên bàn thí nghiệm đặt mười mấy khay nuôi cấy, mỗi khay đều ngâm một cái tuyến thể hồng nhạt, tuyến thể còn nối với những dây thần kinh nhỏ xíu, khẽ động trong chất lỏng màu vàng nhạt. Bên cạnh khay nuôi cấy là ống tiêm và dao phẫu thuật, trên đó còn dính vệt máu màu đỏ sẫm, đã khô.

Đầu ngón tay Thẩm Lâu Trần lạnh buốt, trong lòng dâng lên một luồng lạnh lẽo. Liêu Giai Trí tàng trữ nhiều ức chế tề như vậy, lại còn nuôi nhiều tuyến thể như vậy, mà đều là Alpha, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Đúng lúc này, Thẩm Lâu Trần nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “Rầm” nho nhỏ, anh lập tức xoay người, giơ điện thoại lên, ánh sáng chiếu về phía âm thanh.

Chỉ thấy trong một góc phòng, cột lấy mười mấy Alpha Biến Dị. Họ bị xích sắt khóa vào tường, trên cổ tay và mắt cá chân đều có những vết hằn sâu. Da thịt tái nhợt như giấy, đồng tử là màu xám đục ngầu, ánh mắt trống rỗng. Trên người họ còn cắm ống tiêm, ống tiêm nối với dụng cụ bên cạnh, màn hình dụng cụ nhấp nháy những hình sóng kỳ lạ.

“Alpha Biến Dị…” Thẩm Lâu Trần thì thầm giọng thấp.

Alpha Biến Dị là Alpha bị cải tạo bởi con người, tin tức tố có tính công kích rất mạnh, hơn nữa sẽ mất kiểm soát mà tấn công. Liêu Giai Trí nuôi những Alpha Biến Dị này, chẳng lẽ là muốn dùng để…

Thẩm Lâu Trần tiến lại gần một Alpha Biến Dị, đối phương dường như đã nhận ra sự tồn tại của anh, đôi mắt đục ngầu cử động, trong cổ họng phát ra tiếng “Hô hô”, như muốn vồ tới, nhưng bị xích sắt khóa chặt. Thẩm Lâu Trần chú ý thấy, phía sau gáy Alpha này có một vết sẹo rõ ràng, như là đã bị lấy mất tuyến thể.

Lại đi đến bên bàn thí nghiệm, Thẩm Lâu Trần cầm lấy một khay nuôi cấy, nhìn kỹ tuyến thể bên trong. Tuyến thể màu sắc rất tươi, trông rất mới, như là mới bị gỡ xuống không lâu.

Thẩm Lâu Trần quan sát một hồi, mùi tin tức tố Alpha tỏa ra, làm anh không khỏi thở dốc.

Cái tuyến thể Alpha này, anh đã từng gặp.

back top