OMEGA YẾU ỚT CẢ NHÀ RUỒNG BỎ BỊ ÉP GẢ CHO ĐẠI LÃO TÀN NHẪN

Chap 47

Chương 47

 

Đầu ngón tay Thẩm Lâu Trần lơ lửng phía trên khay nuôi cấy. Cảm giác lạnh giá từ thành thủy tinh xuyên qua lòng bàn tay, nhưng không thể dập tắt được sóng gió cuồn cuộn trong lòng anh.

Tuyến thể trong khay nuôi cấy phớt hồng, bên cạnh còn lưu lại một vệt hoa văn màu xanh tím cực nhạt. Anh tuyệt đối không thể nhầm vệt hoa văn này. Lần trước khi gặp Phù Gia Trì, tuyến thể sau gáy hắn lấp ló chính là màu này.

Hiện tại nhìn cái tuyến thể còn tươi rói này, mọi nghi vấn lập tức được xâu chuỗi thành một sợi dây lạnh lẽo:

Gen đột biến đã phá hủy kết cấu vốn có của tuyến thể, sau đó dùng lượng lớn thuốc ức chế để đàn áp tác dụng phụ. Cách làm này vừa có thể giữ được chức năng cơ bản của tuyến thể, lại vừa giảm thiểu phản ứng bài xích khi cắt bỏ.

Liêu Giai Trí thu thập nhiều tuyến thể Alpha như vậy, thậm chí cải tạo ra Alpha Biến Dị, căn bản không phải chỉ là cất giữ, mà là đang tiến hành một thí nghiệm cấy ghép tuyến thể điên rồ!

Chỉ là… Loại tuyến thể này, hắn muốn cấy cho ai?

Chẳng qua chỉ là tuyến thể của Alpha cấp A, thậm chí không có cấp S. Trừ phi, người được cấy ghép không thể dung nạp tuyến thể Alpha cấp S. Vậy là Beta, hay là Alpha hạ đẳng? Hay là… Omega?

Không kịp suy nghĩ thêm, trợ lý đã gọi điện đến.

“Gia chủ, xe của Liêu lão gia đã đến cổng nhà cũ rồi, ngài phải mau rời khỏi!” Giọng trợ lý truyền đến từ điện thoại, xen lẫn tiếng điện lưu gấp gáp.

Thẩm Lâu Trần giật mình hoàn hồn, ánh mắt quét qua những ống thủy tinh dày đặc trên tường, cuối cùng dừng lại ở mấy lọ thuốc nước sẫm màu trên góc bàn thí nghiệm.

Những chai này không có chữ nào trên nhãn, chỉ có một vết nứt màu đỏ sẫm. Anh nhanh chóng nắm lấy mấy lọ thuốc nhét vào túi áo vest. Tiếng va chạm nhỏ của bình thủy tinh trong tầng hầm yên tĩnh lại rõ ràng một cách đáng sợ. Khi xoay người, ánh đèn pin di động lướt qua những Alpha Biến Dị bị xích sắt khóa chặt. Trong đôi mắt trống rỗng của họ dường như lóe lên một tia sáng mờ. Tiếng “hô hô” trong cổ họng họ như đang cầu cứu, nhưng bị Thẩm Lâu Trần mạnh mẽ đè nén xuống đáy lòng.

Thẩm Lâu Trần đóng cửa tầng hầm lại, bước nhanh lên cầu thang, đẩy kệ sách về chỗ cũ.

Vừa bước ra khỏi phòng chứa đồ, anh đã nghe thấy tiếng bước chân của Liêu Giai Trí truyền đến từ cuối hành lang, xen lẫn giọng nói của hắn. Thẩm Lâu Trần hít sâu một hơi, nén lại hơi thở hỗn loạn, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Đẩy cửa bước vào, Lâm Mặc vẫn bị trói trên giường, cuộn giấy trong miệng khiến hắn không thể nói nên lời. Thấy Thẩm Lâu Trần đi vào, ánh mắt hắn ngập tràn sợ hãi, cơ thể run lên không kiểm soát.

Thẩm Lâu Trần đi đến, giật mạnh cuộn giấy trong miệng hắn ra. Tin tức tố Alpha lập tức tràn ngập, mang theo cảm giác áp bức cực mạnh, gần như muốn nghiền nát hơi thở của Lâm Mặc: “Nếu gia gia có hỏi, cứ nói chúng ta luôn ở trong phòng. Ngươi chủ động khoe tin tức tố, ta rất hài lòng. Dám lọt nửa chữ nào, hoặc để hắn nhìn ra sơ hở, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là sống không bằng chết.”

Mặt Lâm Mặc trắng bệch ngay lập tức, nước mắt chảy dài trên má, nhưng hắn không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể liều mạng gật đầu, thì thầm đáp lại: “Tôi, tôi biết rồi! Tôi sẽ không nói gì hết!” Lâm Mặc nói, chủ động tỏa ra tin tức tố mùi hoa sơn chi, cố gắng lấy lòng Thẩm Lâu Trần, nhưng không nhận ra đầu ngón tay Thẩm Lâu Trần đang run rẩy nhẹ.

Độ phù hợp 92% quá mức bá đạo, mỗi hơi thở đều tựa như bị dao cắt. Ý nghĩ muốn chiếm đoạt Omega này gần như chiếm lĩnh đại não anh. Cho dù ý chí lực cực mạnh, tuyến thể cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác nóng rát đau đớn. Tiêm thêm thuốc ức chế lúc này chỉ làm tăng thêm tổn thương, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ngoài cửa truyền đến giọng Liêu Giai Trí: “Lâu Trần, nói chuyện với Lâm Mặc thế nào rồi?”

Thẩm Lâu Trần lập tức thả cổ tay Lâm Mặc ra, nhân tiện ngồi xuống sofa, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, giọng nói mang theo vẻ lười biếng vừa đủ: “Cũng được, quả thật hợp ý.”

Liêu Giai Trí đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Mặc đứng ở một bên, trên mặt ửng hồng, ánh mắt né tránh, hắn cười càng thêm đắc ý: “Ta đã bảo ngươi sẽ thích mà! Nếu đã hài lòng, hôm nay liền dẫn Lâm Mặc về, để hắn hầu hạ ngươi cho tốt.”

Thẩm Lâu Trần đặt chén trà xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành ly, giọng nói ngập ngừng hơn vài phần: “Gia gia, không phải con không muốn, chỉ là con và Phù Tự chưa ly hôn, bây giờ dẫn Lâm Mặc về, truyền ra ngoài không tốt cho danh tiếng nhà họ Thẩm.” Anh cố tình ngừng lại, nhìn Lâm Mặc: “Hay là chờ một lát, đợi con giải quyết xong chuyện với Phù Tự, rồi hãy để Lâm Mặc dọn đến.”

Lời này vừa lúc chạm đến suy nghĩ của Liêu Giai Trí. Hắn mong Thẩm Lâu Trần sớm ly hôn với cái “Omega hạ đẳng” kia, như vậy mới có khả năng lớn nhất sinh ra Alpha cấp S. Hắn đương nhiên không phản đối.

Liêu Giai Trí vỗ vỗ vai Thẩm Lâu Trần: “Vẫn là ngươi suy tính chu toàn! Vậy ta cứ để Lâm Mặc về trước, chờ tin tức của ngươi.”

Thẩm Lâu Trần gật đầu. Khi đứng dậy, cảm giác đau đớn ở tuyến thể đột nhiên tăng lên. Trước mắt tối sầm lại, anh cố gắng đứng thẳng cơ thể, xoay người đi về phía cửa. Bước chân nhìn như vững vàng, kỳ thật mỗi bước đều đang chống chọi với cú sốc của tin tức tố hỗn loạn.

Vừa bước ra khỏi cổng nhà cũ, ngồi vào xe ngay lập tức, Thẩm Lâu Trần rốt cuộc không nhịn được, ngả lưng vào ghế, há miệng thở dốc. Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt, thấm ướt áo sơ mi.

“Gia chủ, về biệt thự sao ạ?” Tài xế cẩn thận hỏi.

Thẩm Lâu Trần nhắm mắt, giọng nói khàn khàn: “... Về.”


Xe phóng nhanh trong màn đêm. Đèn đường ngoài cửa sổ lùi nhanh, ý thức Thẩm Lâu Trần dần dần bắt đầu mơ hồ. Cảm giác nóng rát từ tuyến thể lan ra khắp cơ thể. Bản năng Alpha đang điên cuồng gào thét, muốn phá vỡ sự ràng buộc của lý trí. Thẩm Lâu Trần siết chặt nắm đấm, móng tay hằn vào lòng bàn tay. Mùi máu tươi lan ra trong khoang miệng, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một tia tỉnh táo.

Khi xe dừng ở cổng biệt thự, Thẩm Lâu Trần gần như ngã xuống xe. Anh loạng choạng đi vào phòng khách, vừa đóng cửa lại, lý trí liền sụp đổ hoàn toàn. Tin tức tố trong cơ thể giống như hồng thủy mất kiểm soát, phá vỡ mọi sự kiềm chế trong nháy mắt. Lông tóc trắng tuyết nhanh chóng chui ra từ dưới da, xương cốt phát ra tiếng “răng rắc” giòn vang. Thân hình bành trướng biến hình chỉ trong vài giây. Chỉ vài giây sau, một con Bạch Hổ xuất hiện giữa phòng khách. Trong đôi mắt đỏ tươi tràn đầy vẻ cuồng loạn. Móng vuốt khổng lồ vung lên, bàn trà gỗ cứng vỡ tan thành nhiều mảnh trong nháy mắt. Mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.

Rèm cửa bị xé thành mảnh vụn, sofa bị cào đầy vết xước, bình hoa ngã xuống đất, nước và cánh hoa tràn lan. Bạch Hổ điên cuồng đi lại trong phòng khách, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, mỗi bước chân đều làm sàn nhà khẽ rung.

Đúng lúc này, chỗ hành lang truyền đến tiếng chìa khóa xoay, Phù Tự mang cặp sách bước vào. Vừa mở cửa đã bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ đến ngây người.

Phòng khách hỗn độn, một con Bạch Hổ trắng tuyết đang đứng giữa phòng khách, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cậu. Tim Phù Tự lập tức nghẹn lại ở cổ họng, bước chân đứng sững tại chỗ, nhưng cậu không xoay người bỏ chạy. Trong mắt con Bạch Hổ kia, ngoài vẻ cuồng loạn, dường như còn ẩn chứa một tia giãy giụa mà cậu quen thuộc.

Bạch Hổ thấy Phù Tự, tiếng gầm gừ đột nhiên dừng lại. Cơ thể khổng lồ hơi khựng lại, trong mắt đỏ tươi lóe lên tia mơ hồ. Nó thăm dò bước tới một bước, móng vuốt đạp lên mảnh thủy tinh, nhưng dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm Phù Tự, như đang xác nhận điều gì.

Phù Tự mau chóng định thần, hít sâu một hơi, từ từ đặt cặp sách xuống, từng bước đi về phía Bạch Hổ. Đầu ngón tay hơi run, nhưng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán Bạch Hổ. Lông tóc trắng tuyết mềm mại và mượt mà.

“Thẩm tiên sinh… là anh sao?” Giọng Phù Tự rất nhẹ.

Cơ thể Bạch Hổ đột nhiên rung lên, trong cổ họng phát ra tiếng thút thít. Đầu khổng lồ khẽ cọ cọ lòng bàn tay Phù Tự, như đang đáp lời cậu. Động tác của nó rất cẩn thận, sợ vô tình làm cậu bị thương. Cơ thể vốn căng cứng cũng dần dần thả lỏng.

Đúng lúc này, Tông Viễn đi từ ngoài cửa vào, thấy cảnh tượng này, trên mặt không có chút kinh ngạc, chỉ bất lực thở dài: “Xem ra tôi đoán không sai, chỉ có cậu mới có thể trấn an Gia chủ.” Anh đi đến bên cạnh Phù Tự, đưa qua một tờ khăn giấy: “Buổi chiều Gia chủ ở nhà cũ gặp Lâm Mặc, độ phù hợp 92% khiến tin tức tố của anh ấy hoàn toàn hỗn loạn, biến thành hình thái Bạch Hổ. Tình huống này trước đây cũng từng xảy ra, nhưng chưa bao giờ lại có thể kiềm chế được khi nhìn thấy người khác như lần này.”

Trước đây khi Gia chủ bị kích hoạt tin tức tố hỗn loạn, họ chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế mà Gia chủ tự định ra. Nhưng hôm nay, Gia chủ lại nói trực tiếp về nhà, xem ra là đã có ý đồ riêng.

Phù Tự nhận khăn giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn con Bạch Hổ cọ tới cọ lui trong lòng, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Trước đó còn lo lắng Thẩm Lâu Trần sẽ thích Lâm Mặc, bây giờ mới biết, Thẩm tiên sinh luôn phải chịu đựng nhiều đến như vậy.

“Trợ lý Tông, tôi, tôi nên làm gì để giúp anh ấy?” Phù Tự ngẩng đầu nhìn Tông Viễn, ánh mắt kiên định.

Tông Viễn gật đầu: “Hiện tại Gia chủ cần sự trấn an để ổn định tin tức tố. Dù cậu là Omega, nhưng Gia chủ dường như không có ý tấn công cậu. Nếu là như vậy, cách này an toàn hơn nhiều so với dùng thuốc ức chế mạnh. Dùng thuốc ức chế mạnh nhiều, tuyến thể của Gia chủ sẽ hoàn toàn hỏng.”

Phù Tự khẽ “Vâng” một tiếng, vươn tay xoa tai Bạch Hổ. Bạch Hổ thỏa mãn nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy mãn nguyện: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ở cạnh anh ấy.” Cậu nhìn căn phòng khách hỗn độn: “Tôi đi nấu cơm trước đã, Thẩm tiên sinh chắc là đói rồi.”

Tông Viễn gật đầu, xoay người rời khỏi phòng khách, để lại Phù Tự và Bạch Hổ ở bên nhau. Phù Tự đi đến gần sofa, cầm chiếc gối ôm hình chó trên sofa định đưa cho Thẩm Lâu Trần. Bạch Hổ hửi một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Phù Tự thấy đối phương không thích, cũng xoay người đi vào bếp.

Thật ra cậu luôn thích những sinh vật lông xù này, chỉ là chính cậu còn chưa chắc sống sót được, làm sao còn chăm sóc một sinh vật bé nhỏ khác? Bản thể của Thẩm Lâu Trần thật đáng yêu, điều này khiến cậu không nhịn được muốn trêu chọc một chút. Chỉ là Thẩm Lâu Trần dù mất lý trí, cũng không để bị trêu đùa.

Trong bếp rất yên tĩnh. Phù Tự vừa rửa rau, vừa nghĩ lát nữa nên làm thế nào để Thẩm tiên sinh ăn cơm.

Sau khi nấu xong, Phù Tự bưng đồ ăn ra khỏi bếp, lại phát hiện con Bạch Hổ trong phòng khách không thấy đâu. Cậu căng thẳng, vội vàng đặt đĩa xuống, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Phòng trên lầu hai không có, phòng sách cũng không có.

Cuối cùng, trong vườn hoa Phù Tự nghe thấy tiếng “sột soạt”.

Phù Tự bước nhanh đi về phía vườn hoa. Trong màn đêm, cậu thấy Bạch Hổ đang ngồi xổm ở góc vườn, dùng móng vuốt không ngừng cào đất. Đất bùn bị bới tung khắp nơi, tạo thành một cái hố không quá sâu. Cậu từ từ đi đến, vừa định mở miệng, liền thấy Bạch Hổ dừng lại, xoay người nhìn về phía cậu, sau đó dùng móng vuốt chỉ chỉ cái hố.

Phù Tự ngồi xổm xuống, nhờ ánh trăng nhìn vào hố, ngây người ngay lập tức.

Trong hố là một con chó hoang bé tí, cả người lem luốc, chân sau bên phải dường như bị thương, nó đang cuộn tròn trong hố, run cầm cập. Móng vuốt Bạch Hổ nhẹ nhàng chạm vào đầu chó con, sau đó dùng mũi húc nhẹ chó con về phía Phù Tự.

“Anh muốn nó?” Phù Tự hỏi khẽ tỏ vẻ thắc mắc.

Bạch Hổ cọ cọ lòng bàn tay cậu, trong cổ họng phát ra tiếng thút thít. Nó thận trọng ôm chó con ra khỏi hố, đặt trước mặt Phù Tự, sau đó lùi về sau một bước, lặng lẽ nhìn cậu, như đang xin cậu chăm sóc con chó nhỏ này.

Phù Tự nhìn chó con run cầm cập trong lòng, lại nhìn con Bạch Hổ ngoan ngoãn bên cạnh, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp. Phù Tự nhẹ nhàng bế chó con lên, cười với Bạch Hổ: “Chúng ta cùng nhau chăm sóc nó được không? Đợi Thẩm tiên sinh khỏe lại, chúng ta đặt tên cho nó nhé?”

Trở lại phòng, Phù Tự đặt con chó nhỏ lem luốc không rõ hình dáng kia lên đệm, lại lấy chút đồ ăn thừa đặt trước mặt nó. Chó con rất ngoan, thở hổn hển ăn sạch, sau đó liền ngủ say ngay lập tức.

Phù Tự vui vẻ mỉm cười, trở lại phòng tắm đánh răng. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu liền phát hiện Thẩm Lâu Trần đã nằm dài trên giường, cả thân hình Bạch Hổ cuộn tròn lại. Thấy Phù Tự đi ra khỏi phòng tắm, nó mới lười biếng nâng lên một con mắt.

Là đang chờ cậu ngủ cùng sao?

back top