Tôi hét lên một tiếng.
Bị kéo mạnh lại.
Rất nhanh, tất cả dải lụa đều quấn lên người tôi.
Ngụy Trình Huân như cơn bão táp.
Dù tôi cào rách lưng hắn ta, cũng không thể ngăn cản được chút nào.
Hết hơi, tôi không kìm được cầu xin.
“Dừng lại, xin anh!”
Giọng người đàn ông rơi bên tai.
“Là cậu nói, ai dừng lại là cháu.”
Lời tôi nói là dừng lại cái này sao?
Vả lại, tôi muốn trừ tà, chứ không muốn lấy thân mình nuôi tà ma!
Tôi bắt đầu điên cuồng đẩy vai hắn ta.
Hắn ta lại cắn lấy chiếc nơ bướm ở n.g.ự.c tôi.
Giọng tôi bắt đầu biến điệu, nước mắt như mưa.
Ngụy Trình Huân hôn hết nước mắt đi.
“Cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích.”
“Cho nên, tôi cũng tặng cậu một món quà.”
Ngây người một lát, tôi mới hiểu ý Ngụy Trình Huân.
Tôi gần như ngất đi.
Quà tặng cái con khỉ khô nhà anh.
