Từ ngày đó trở đi, tôi bị giam lỏng trong biệt thự.
Người đàn ông mang đồ đến, giọng điệu bình thản.
“Tôi chưa bao giờ bạc đãi người của mình.”
“Cầm lấy đi.”
Tôi nhìn những xấp tiền giấy còn thơm mùi mực, mười phần xúc động nhưng mười phần từ chối.
Nhiều tiền thế này, nhìn là biết tiền âm phủ!
Tôi liên tục xua tay.
“Tôi thích con người anh, chứ không phải tiền của anh.”
Người đàn ông trầm ngâm một lát, nhìn tôi đầy dò xét.
“Không cần tiền? Vậy tôi cho cậu khu bất động sản này.”
Tôi nhìn xung quanh, rùng mình một cái.
Căn nhà ma âm u này, hay là đợi tôi trăm tuổi rồi hẵng dùng đi.
“Đừng đừng đừng, tôi lấy nó làm gì?”
Ngụy Trình Huân im lặng.
Giọng hắn ta hơi khàn.
“Cái gì cũng không cần.”
“Vậy cậu làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Vì cái gì?
Vì muốn sống sót chứ sao!
Tôi ngước mắt nhìn hắn, giọng đầy vẻ cầu xin.
“Tôi muốn gì, còn chưa rõ ràng sao?”
“Ngụy Trình Huân, nếu anh còn chút lương tâm, thì hãy thành toàn cho tôi đi.”
