Tôi không trả lời.
Bởi vì tôi bị dọa quá mức, ngất xỉu luôn rồi.
Mơ hồ còn nghe thấy tiếng người bên cạnh lầm bầm.
“Thiếu gia, Hà tiên sinh thật sự rất thích ngài.”
“Ngài xem, cậu ấy còn vui đến ngất xỉu rồi kìa.”
Tôi khóc ngay cả trong mơ.
Nhưng người bên cạnh lại nói tôi khóc vì quá vui mừng.
Thảo nào Ngụy Trình Huân trước đây cứ bám riết tôi không tha.
Hóa ra hắn ta muốn tôi làm cô dâu ma!
Tôi gần như phát điên.
Ngày nào cũng nghĩ cách để trốn thoát.
Đúng lúc tôi đang lo lắng không thôi, Ngụy Trình Huân mấy ngày nay lại bận rộn.
Hắn vốn đã thần bí khó lường, giờ thì ngay cả bóng ma cũng không thấy.
Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng có người bước vào biệt thự.
Nhưng lại là một thanh niên xa lạ.
Cậu ta trông là người sống, mặc đồ hiệu đắt tiền, ánh mắt kiêu ngạo.
“Một con chuột nhắt hôi mùi nghèo hèn, cũng xứng thích anh Ngụy à?”
“Tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ấy, hai người mới quen được mấy ngày?”
“Anh có chủ động đến mấy, anh ấy cũng chỉ chơi đùa thôi.”
Ý gì đây?
Tim tôi đập điên cuồng, giọng nói run lên vì kích động.
“Ý cậu là, anh ấy không thích tôi, không muốn kết hôn với tôi?”
Chàng trai tự xưng là thanh mai trúc mã của Ngụy Trình Huân khoanh tay, lườm tôi một cái thật mạnh.
“Cái loại nghèo hèn, trâu ngựa như anh, kết hôn với anh? Anh cũng xứng sao?”
“Cũng may là tôi có lòng tốt, chủ động đưa anh đi.”
“Có chút tự biết mình thì mau thu dọn hành lý, đừng đợi anh ấy về rồi đuổi anh.”
Trời không tuyệt đường người.
Cảm ơn sức hút của Ngụy Trình Huân, đã để tôi gặp được một người tốt sẵn lòng hy sinh bản thân vì người khác như vậy!
Tôi rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay cậu ta.
“Khi nào đi?”
Chàng trai nhíu mày, có vẻ ghét bỏ hất tay tôi ra.
“Ngày mai. Anh có khóc cũng vô dụng, anh không thể ở lại được đâu.”
“Á?”
Tôi vô cùng thất vọng.
“Không thể là bây giờ sao?”
Chàng trai: “......”
