Ngụy Trình Huân không nhìn tôi.
Chỉ là yết hầu chuyển động, vành tai ửng hồng.
“Tôi hiểu rồi.”
Hiểu rồi?
Hắn ta hiểu rồi sao?
Tôi không ngờ Ngụy Trình Huân lại là một con quỷ thấu tình đạt lý như vậy.
Lại còn chủ động muốn thả tôi đi.
Tôi xúc động nắm lấy tay hắn.
“Tôi biết ngay mà, anh hiểu tôi.”
“Ngụy Trình Huân, nếu anh đồng ý, tôi sẽ đội ơn anh cả đời.”
Ngụy Trình Huân nhìn tôi một lúc.
Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Tôi chưa từng gặp người nào như cậu, không cần gì cả, lại nguyện dùng mạng bảo vệ tôi.”
“Tôi biết hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cậu.”
“Hà Dữ, tôi muốn kết hôn với cậu, còn cậu thì sao?”
