Ai thích anh?
Con quỷ này còn tự luyến nữa chứ.
Chỉ là nhớ lại trong sách trừ tà có nói.
Bày tỏ tình yêu có thể mê hoặc vong linh.
Tôi cố nén sợ hãi, ngước mặt nhìn hắn.
“Đúng.”
“Tôi thích anh.”
“Ngụy Trình Huân, tôi vẫn luôn thích anh.”
Ngụy Trình Huân lại ngây người.
Hiệu quả đến vậy sao?
Tôi vừa nói thích, hắn ta liền như bị niệm phép, cả người cứng đờ.
Trong lòng tôi mừng rỡ, lại mổ hắn vài cái.
Quả nhiên.
Ngụy Trình Huân ôm ngực, lùi lại nửa bước.
Giống như uống quá chén, đuôi mắt và vành tai hắn ta đều ửng đỏ.
Tim tôi không khỏi đập nhanh hơn, cách này hiệu quả quá!
Nắm lấy tay hắn, giọng tôi gấp gáp.
“Khó chịu lắm sao?”
Ngụy Trình Huân nhíu mày nhìn tôi.
“Quan tâm tôi thế à?”
Đương nhiên, quan tâm anh khi nào thì tan biến.
Tôi gật đầu, lại đặt tay lên n.g.ự.c hắn xoa xoa — sách trừ tà nói quỷ có tử huyệt.
Nếu tìm được thì chẳng phải càng tiện hơn sao?
“Chỗ này khó chịu?”
Gân xanh trên trán Ngụy Trình Huân nổi lên, cả cơ thể hắn ta bỗng căng cứng.
Ngực hắn phập phồng, hồi lâu mới thốt ra hai chữ.
“Không phải.”
Không phải chỗ này?
Vậy rốt cuộc tử huyệt ở đâu?
Tay tôi trượt từ n.g.ự.c xuống, lại thò vào thắt lưng.
Tôi nhíu mày quan sát biểu cảm của hắn ta.
“Là chỗ này?”
“Hay chỗ này?”
Người đàn ông không hé răng, tôi không kìm được véo một cái.
Chậc, cảm giác chạm vào thật đáng ghen tị.
Ngụy Trình Huân đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Đồng tử hắn ta đỏ ngầu, mồ hôi rịn ra ở sống mũi.
Cơ bắp căng như dây cung, tạo thành đường nét như loài báo săn.
Người đàn ông gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Đều khó chịu.”
