QUAY NGƯỢC THỜI GIAN VỀ NGÀY GIAM CẦM ANH TRAI, TÔI LỰA CHỌN BUÔNG TAY

Chương 11

Nhờ tối hôm trước khóc đến mức thở không ra hơi.

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm rửa mặt, thành công dính lấy anh trai, cùng anh đến công ty.

Trên xe, anh trai dặn dò tôi trước: “Lát nữa anh bận có thể không lo cho em được, nếu em thấy chán thì gọi Tiểu Lưu đưa em về nhà.”

Tôi ngoan ngoãn đồng ý.

Đến công ty.

Quả nhiên như anh trai nói.

Anh ấy rất bận, bận rộn không ngừng.

Suốt quá trình tôi cũng không nói gì, giống như một cái đuôi nhỏ, từng bước theo sau anh trai.

Tôi chỉ yên lặng nhìn anh.

Cứ như vậy qua mấy ngày.

Tôi vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ngay khi tôi tưởng rằng suy đoán trước đây của mình có lẽ là ảo giác, tôi vô tình phát hiện ra sơ hở của anh trai.

Khoảng bốn năm giờ sáng, vì ban ngày anh trai gọi quá nhiều trà sữa cho tôi, tôi dậy đi vệ sinh.

Trên đường về phòng tiện thể muốn xem anh trai ngủ thế nào, có bị đạp chăn không.

Tôi không thấy anh trai trong phòng ngủ của anh.

Trong lúc lòng hoảng loạn, tôi phát hiện khe cửa phòng làm việc bên kia có chút ánh sáng lọt ra.

Anh trai đang làm việc.

Tôi đẩy cửa bước vào, mang theo chút tức giận: “Anh, sao anh vẫn còn làm việc?”

Anh trai cứng đờ ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng tôi, hơi lúng túng đóng máy tính lại: “Tiểu Thuật, sao em dậy sớm vậy?”

Mức độ tức giận của tôi tăng lên: “Anh! Anh! Hôm qua gần mười một giờ anh mới về, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, anh nghĩ mình là siêu nhân à!”

Anh trai giải thích: “Gần đây công ty bận quá, qua giai đoạn này là ổn thôi.”

Anh đứng dậy, đi đến bên tôi, nắm lấy cổ tay tôi lắc lắc: “Bây giờ anh đi ngủ tiếp có được không, đúng lúc anh xong việc rồi, Tiểu Thuật đừng giận, ừm?”

Tôi miễn cưỡng xoa dịu cơn giận, theo sau anh: “Em phải nhìn anh về phòng.”

Anh trai dịu dàng đáp: “Được.”

Nhưng khi anh đi đến cửa phòng ngủ, anh dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, chặn cửa lại, nín thở, rõ ràng là hành động chột dạ: “Thôi được rồi, Tiểu Thuật, em cũng về ngủ đi.”

Tôi nghi ngờ: “Được.”

Quay người định đi, thấy anh trai thở phào nhẹ nhõm thì lập tức quay trở lại, xông vào phòng.

Bình thường tôi sẽ không tùy tiện vào phòng ngủ của anh trai.

Vì tôi ý thức rõ ràng về khả năng tự kiểm soát của mình.

Nhưng trong tình huống đặc biệt, phải có cách xử lý đặc biệt.

Anh trai nhất định đang giấu tôi chuyện gì đó.

Quả nhiên.

Vài lọ thuốc màu trắng đã mở nắp, có dấu hiệu đã sử dụng, nằm chễm chệ trên tủ đầu giường.

 

 

back top