QUAY NGƯỢC THỜI GIAN VỀ NGÀY GIAM CẦM ANH TRAI, TÔI LỰA CHỌN BUÔNG TAY

Chương 12

Anh trai luôn giấu tôi rất nhiều chuyện.

Cuối cùng tôi đã hiểu ra điều này.

Anh luôn coi tôi là trẻ con, là đứa trẻ cần được anh bảo vệ như hồi nhỏ, vì vậy không muốn nói với tôi bất cứ điều gì.

Không sao.

Tôi sẽ tự mình đi tìm, đi điều tra, đi khám phá, đi sở hữu tất cả mọi thứ của anh trai.

Tay anh trai buông xuống, tái nhợt và bất lực giải thích: “Gần đây hơi áp lực, có chút mất ngủ.”

Lúc này tôi lại bình tĩnh lạ thường, nhẹ giọng hỏi: “Anh, đây là chuyện ‘hơi’ à?”

Tôi hoảng sợ về tương lai anh trai sẽ chết.

Tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ sống thế nào nếu không có anh trai.

Giọng tôi mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh đã nói sẽ nuôi em cả đời mà.”

Anh trai giật mình: “Anh có nói là không nuôi đâu.”

Tôi nhìn anh: “Vậy sau này anh bỏ em một mình mà đi thì sao?”

Anh trai: “… Anh chỉ thức khuya thôi, không đến mức đó chứ?”

“Anh, chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý được không?”

Anh trai không thể chối cãi, nhấn mạnh: “Anh thật sự thật sự chỉ hơi mất ngủ một chút thôi.”

Tôi làm bộ sắp khóc.

Anh trai thỏa hiệp: “… Được, nghe lời em, Tiểu Thuật.”

Vài ngày sau, Dịch Quần đến.

Lần này hắn xuất hiện sớm hơn hai năm.

Tôi hơi yên tâm.

Có thể được anh trai tin tưởng, hắn ít nhiều cũng có năng lực.

Lại theo sát anh trai hơn mười ngày.

Vết diêm cháy trên cổ tay sắp tàn.

Tôi lại một lần nữa viết một đoạn văn rất dài, rất dài, lưu trong ghi chú điện thoại cho chính mình mười tám tuổi.

Vẫn là một bài luận dài.

Liên quan đến anh trai, tôi luôn sợ mình không cẩn thận, sợ mình bỏ sót dù chỉ một chút.

Thế là trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, tôi không biết đã kiểm tra và bổ sung bao nhiêu lần những lời dặn dò dành cho Trần Thuật mười tám tuổi.

Cuối cùng, que diêm cháy đến cuối.

Tôi viết câu cuối cùng.

“Anh bị bệnh rồi.”

“Phải chăm sóc anh ấy thật tốt.”

 

 

 

 

back top