Trở lại tuổi hai mươi hai.
Sau khi tiếp nhận ký ức, tôi thấy mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp như tôi mong muốn.
Anh trai trông không có gì bất thường.
Hàng năm tôi đều kéo anh đi khám sức khỏe, kết quả đều cho thấy anh trai rất khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Hai năm gần đây còn bắt đầu để tôi tham gia vào công việc công ty.
Từng bước chỉ dạy tôi cách đối phó với các tình huống khác nhau.
Một viễn cảnh đầy hứa hẹn.
Tôi miễn cưỡng đặt lòng mình trở lại trong bụng.
Mấy ngày này, tôi ngày nào cũng nhìn anh trai cười ngây ngô, nhìn mãi không đủ.
Anh trai bất lực đến cùng cực: “Sao đột nhiên lại nhìn anh chằm chằm như vậy?”
Tôi lý lẽ rõ ràng: “Không được sao?”
Anh trai thở dài một hơi: “… Em đó em.”
Tôi cười hề hề.
Chỉ có một điều không tốt.
Tôi vừa mới trở về không lâu.
Vẫn chưa ở bên anh trai được mấy ngày.
Đã phải đi công tác xa.
Tôi ôm cánh tay anh trai, cố gắng làm nũng để trốn tránh: “Anh, xa quá, em không đi được không?”
Giọng anh trai dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn: “Không được.”
Anh nói với giọng tâm huyết: “Tiểu Thuật, dự án này rất quan trọng, chỉ có em đi anh mới yên tâm.”
“Nhưng mà…”
Anh trai thở dài một tiếng, rút cánh tay bị tôi ôm ra, vỗ vỗ đầu tôi nói: “Đừng lo cho anh, hơn nữa Dịch Quần không phải cũng nói rồi sao? Tình trạng của anh gần đây đang tốt lên, mặc dù Tiểu Thuật, anh thật sự không sao cả.”
Tôi chọn lọc bỏ qua câu cuối: “Được rồi, vậy anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em.”
Anh trai véo mũi tôi: “Hỗn xược.”
Nhưng khi tôi trở về nhà, tôi không thấy anh trai.
Ngay khi tôi đứng yên tại chỗ, dự cảm chẳng lành trong lòng đạt đến đỉnh điểm.
Ngoài phòng bệnh.
Từ miệng bác sĩ, tôi một lần nữa biết được tin anh trai tôi đã chết.
Cắt cổ tay tự sát.
