QUAY NGƯỢC THỜI GIAN VỀ NGÀY GIAM CẦM ANH TRAI, TÔI LỰA CHỌN BUÔNG TAY

Chương 17

Tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Vào năm hai mươi hai tuổi.

Hai năm trước, tôi hai mươi hai tuổi, anh trai hai mươi sáu tuổi.

Hai năm sau, tôi vẫn hai mươi hai tuổi, anh trai đã hai mươi tám tuổi.

Người đã khuất dừng lại tại chỗ, dung nhan không đổi.

Người còn sống gánh nặng bước tiếp, tóc đã điểm bạc.

Cái c.h.ế.t đầu tiên là trên đường đi công tác về, tai nạn giao thông bất ngờ mang đến nỗi đau thấu xương.

Ký ức dừng lại ở trước khi tôi ra khỏi nhà, bóng lưng anh trai đang ngủ say trong chăn.

Lúc đó tôi nghĩ, anh trai sẽ buồn vì tôi sao? Hay là sẽ vui nhiều hơn một chút?

Chấp niệm khiến hồn ma quay trở lại trần gian, nhưng chỉ còn lại bản năng.

Tôi nhìn anh trai bước ra khỏi “nhà tù” tôi tạo ra cho anh, bình tĩnh, đâu ra đấy xử lý hậu sự của tôi.

Chỉ khi Dịch Quần liên lạc với tôi nói rõ tình hình cái c.h.ế.t của tôi…

Anh ấy mới bình tĩnh xác nhận: “Chắc chắn là Trần Thuật sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ấy không nói thêm lời nào.

Cái c.h.ế.t thứ hai là một cuộc điện thoại bất ngờ sau khi đi du học, một lần về nước không thể kiềm chế.

Dịch Quần gọi cho tôi: “Alo, có phải Trần Thuật không? Em có thời gian về nước một chuyến không? Anh trai em vừa say rượu… Thật ra hai năm nay lần nào anh ấy say cũng luôn lẩm bẩm tên em, nói muốn em đến đón.”

Tôi mơ màng nghe hết lời hắn nói.

Đầu óc nhất thời không kịp phản ứng.

Điều này có phải có nghĩa là, anh trai cũng có chút ý nghĩ với tôi?

Hai năm lạnh nhạt không hề làm tắt đi tình cảm của tôi dành cho anh trai, ngược lại còn khiến nó càng thêm nồng đậm.

Tôi nghĩ rất nhiều, cũng chẳng nghĩ gì cả.

Tôi tự cho rằng anh trai đã thoát khỏi kết cục của mình, nên bắt đầu mơ ước về tương lai của chúng tôi.

Nhưng tôi không ngờ, đây mới là khởi đầu của bi kịch.

Trong cơn nóng vội, tôi mua vé máy bay về nước.

Nhưng trên đường về nhà lại một lần nữa gặp tai nạn giao thông.

Chấp niệm khiến tôi, người đã chết, hóa thành hồn ma trở về nhà, theo sát anh trai.

Nhưng đầu óc lại đã thoái hóa thành bộ xử lý đơn nhân.

Chỉ nhớ phải để anh trai sống sót.

Cái c.h.ế.t của chính tôi không đủ để tôi quay về quá khứ.

Chỉ khi anh trai qua đời, hồn ma chỉ còn lại bản năng mới không chút do dự châm lửa que diêm.

Cái c.h.ế.t thứ ba, trên đường đi công tác.

Anh trai lần này, có lẽ là người đau buồn nhất vì tôi.

Dù sao lần này tôi đã bám lấy anh ấy lâu như vậy, tận tâm tận lực làm một người em trai tốt.

Vì vậy anh ấy muốn trả thù cho tôi cũng không có gì là lạ.

Nhưng tại sao, những lần trước, anh trai vẫn chọn tự sát?

 

 

back top