Nhưng tôi không ngờ anh trai lại lợi dụng lúc tôi ra ngoài để tự sát.
Không biết từ đâu mà có, thuốc ngủ vương vãi khắp sàn.
Anh trai nằm im lặng trên nền đất.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào gò má còn vương chút hồng hào của anh, dường như vẫn chưa chết.
Thì thầm: “Anh, sao anh nhẫn tâm vậy?”
Tôi ngây người ngồi tại chỗ.
Một hồi lâu.
Tôi châm lửa que diêm thứ nhất.
Quay về ngày tôi giam cầm anh ấy.
