SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 1

Lúc biết tin Phong Dã sắp về nước, tôi vẫn đang quỳ ở chính sảnh nghe huấn thị.

Mẹ của Phong Đình ngồi ở vị trí chủ tọa, một đám thân thích nhà họ Phong vây quanh bà ta.

“Chị dâu, theo tôi thì không nên chỉ để Tiểu Hứa niệm kinh cho Tiểu Đình vào sáng tối, mà phải niệm cả ngày mới phải.”

Một người lên tiếng, những người còn lại xem kịch vui cũng hùa theo.

“Đúng đó chị dâu, sau khi Phong Đình đi, Omega của nó lại không để lại được mụn con nào, thật là không ra thể thống gì.”

“Hơn nữa, nếu không phải vì thân phận Omega chất lượng thấp của nó, làm sao Tiểu Đình lại phải ra ngoài tìm vui vào ban đêm, rồi gặp tai nạn xe cộ mà chết?”

Những lời lẽ cay nghiệt lấn át cả không khí.

Tôi thấy hơi khó thở.

Đầu gối đã quỳ nhiều năm lại bắt đầu đau âm ỉ.

Ánh mắt chán ghét của mẹ Phong rơi xuống người tôi, bà ta thở dài: “Tôi đã nói với Tiểu Phong trước rồi, Hứa Nguyên mệnh không tốt, khắc phu, nhưng Tiểu Phong không nghe, cứ nhất quyết đòi cưới.”

“Trước khi đi, Tiểu Phong đã đặc biệt cầu xin tôi, đối xử tốt với thằng bé.”

Tôi cúi đầu, nhìn xuống sàn đá cẩm thạch.

Mẹ Phong đi tới, dịu dàng đỡ tôi dậy.

Chỉ có tôi mới biết bàn tay bà ta đang cấu chặt vào cánh tay tôi mạnh đến mức nào.

“Tiểu Nguyên à, sau này con hãy quỳ trước linh vị Tiểu Đình niệm kinh cả ngày đi nhé.”

Khóe môi tôi theo thói quen cong lên nụ cười dịu dàng: “Vâng, con biết rồi, mẹ.”

Mẹ Phong cười hài lòng: “Đi đi, đi dọn dẹp khắp trang viên trước, rồi hãy đến từ đường niệm kinh.”

Tôi mím đôi môi trắng bệch, chuẩn bị rời đi.

Quản gia gõ cửa bước vào: “Phu nhân, Tiểu thiếu gia đã về.”

Vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức im lặng như tờ.

Sắc mặt mẹ Phong tái nhợt ngay tức khắc: “Ai cho nó về?”

Quản gia đáp: “Là lão gia.”

Ầm một tiếng.

Tách trà, đồ sứ bị đập vỡ tan tành trên sàn.

Vị Omega vốn hiền lành, nhân hậu giờ phút này mặt mày trở nên dữ tợn.

“Con trai tôi vừa chết, ông ta đã gọi cái giống tạp chủng đó về!”

Quản gia cung kính mời tất cả mọi người ra ngoài.

Tôi đứng trên con đường lát sỏi.

Để tạo ra một màn kịch giả dối về sự hòa thuận giữa mẹ kế và con riêng, mẹ Phong đã ra lệnh cho tất cả người hầu dọn dẹp lại toàn bộ nhà họ Phong.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn Phong Dã.

Ít nhất, hắn về, tôi sẽ không phải đi dọn dẹp sân vườn nữa.

Tôi chậm rãi đi về nơi mình ở.

Dọc đường nhìn cảnh vật quen thuộc, tôi lại nhớ về khoảng thời gian mới đến nhà họ Phong.

 

 

back top