SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 2

Gia đình họ Phong gia thế lớn, để con trai phân hóa thuận lợi, họ đã đón trước những Omega phù hợp về nhà họ Phong.

Tôi là một trong số đó.

Lúc tôi đến nhà họ Phong mới mười sáu tuổi.

Khi đó cha Beta của tôi không may qua đời ở công trường.

Mẹ Omega cầm tiền bồi thường bỏ đi với người khác.

Gia đình hạnh phúc bỗng chốc tan vỡ.

Cánh tay gầy gò của tôi ôm chặt lấy đứa em trai chưa đầy tám tuổi.

Sau đó bạn của cha giúp tôi xin được suất kiểm tra xu hướng giới tính quốc gia.

Kết quả là tôi thiên về Omega.

Lại phải tốn rất nhiều mối quan hệ, tôi mới được vào nhà họ Phong.

Trong số hơn chục thiếu niên, Phong Đình thích tôi nhất.

Tôi đã thành công được giữ lại.

Từ đó về sau, bốn mùa của tôi và em trai đều an ổn.

Nhưng vạn lần không ngờ, tôi lại phân hóa thành Omega chất lượng thấp.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Phong.

Nhưng Phong Đình lại nhất quyết đòi cưới tôi.

Tôi biết Phong Đình cưới tôi không phải vì yêu.

Anh ta chỉ muốn chống đối cha mẹ.

Hoặc là một nguyên nhân nào khác mà tôi không biết.

Trong một năm sau khi kết hôn, Phong Đình thậm chí còn không muốn đánh dấu tạm thời cho tôi.

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ câu nói lạnh lùng của Phong Đình trong đêm tân hôn.

“Hứa Nguyên, tôi biết cậu là người biết điều.”

“Biết cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy.”

Tôi cười khổ, nhìn Alpha trước mặt buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.

Khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, tao nhã đã được giáo viên lễ nghi dạy dỗ không biết bao nhiêu lần.

“Vâng, tôi biết.”

Đêm đó, Phong Đình đưa một Omega nhỏ lên trang đầu bảng tìm kiếm.

Từ đó tôi trở thành trò cười trong giới thượng lưu.

Tôi có bận tâm không?

Không, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Ít nhất tôi không còn phải lo lắng bươn chải cho cuộc sống nữa.

Nhưng tôi không ngờ, Phong Đình lại c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ.

Người duy nhất được coi là chỗ dựa cũng đã rời đi.

Hồi ức kết thúc, nơi tôi ở cũng đã tới.

Một căn gác xép đơn sơ.

Ẩm ướt, tối tăm, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Nhưng lại rất gần từ đường.

Thật khó mà tưởng tượng được, đã là thế kỷ 25 rồi.

Trong nhà vẫn còn có từ đường.

Và tôi phải đến từ đường niệm kinh cho Phong Đình vào sáng tối mỗi ngày.

À không, giờ thì thành cả ngày rồi.

Tôi nằm phịch xuống giường, xì hơi, cầm lấy cái gối đ.ấ.m nhẹ vài cái.

Xả hết cơn giận.

Thật là phiền quá, nếu không phải em trai vẫn còn được nhà họ Phong chu cấp, tôi thật sự muốn bỏ trốn ngay bây giờ.

Tôi đứng dậy kéo tủ ra.

Bên trong là cả một tủ trang sức.

Tôi lại mở điện thoại kiểm tra số dư, rất tốt, chín con số.

Sắp thành mười con số rồi.

Tất cả sự uất ức cả ngày dường như tan biến hết khi nhìn thấy số tiền gửi ngân hàng.

Tại sao tôi không rời khỏi nhà họ Phong?

 

 

back top