Tôi bực bội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Dã đang nhìn tôi nửa cười nửa không.
“Nghĩ gì vậy? Tai đỏ muốn rỉ m.á.u rồi kìa.”
Tôi ho nhẹ dời tầm mắt đi.
“Không, có gì đâu.”
“Đúng rồi, ngày mốt là ngày giỗ của Phong Đình.”
Không khí vốn thoải mái bỗng chốc trở nên ngưng trọng.
Vẻ mặt Phong Dã nhạt đi, hắn dùng đốt ngón tay kẹp mắt cá chân tôi.
Ngón cái không ngừng xoa bóp mắt cá chân.
“Thì sao, anh định đi đốt vàng mã cho chồng cũ của anh à?”
Chồng cũ… cách gọi này cũng đúng.
Thấy tôi không nói gì, sắc mặt Phong Dã càng khó coi hơn.
Bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi dùng sức hơn.
“Không được đi!”
Tôi tự nhiên đặt tay lên đỉnh đầu hắn, xoa nhẹ tóc hắn như một lời an ủi.
Vẻ mặt Phong Dã vẫn rất khó chịu.
Nhưng lực đạo lại nới lỏng.
“Tôi đích thân đưa anh đi, chỉ mười phút… năm phút.”
Năm phút thì sao mà đủ được.
Tôi phải lấy thứ đó ra khỏi két sắt.
Chỉ riêng việc bấm mật mã thôi đã không dưới năm phút rồi.
Tôi cố gắng mặc cả, Phong Dã lý lẽ chính đáng lấy cớ sợ tôi bị mụ điên kia băm thành từng mảnh mà bác bỏ hết.
Cứ mỗi lần tôi mở miệng nói, Phong Dã lại đè tôi ra hôn.
Hôn hít một hồi lại xảy ra chuyện.
Hương hoa quỳnh và đàn hương tuôn ra.
Quấn quýt không thể kiểm soát được.
Tôi thở dốc, khó chịu ngửa cổ ra, như một con thiên nga chờ bị làm thịt.
“Nhẹ… đừng cắn, Phong Dã…”
Phong Dã nhìn tôi đầy xâm lược từ dưới lên: “Gọi sai rồi.”
Tôi bị ép đến mức nước mắt trào ra, tuyến thể sau gáy nóng ran từng cơn.
Tôi nuốt tiếng nức nở xuống, nhỏ giọng: “A Dã, A Dã ngoan, đừng cắn có được không?”
Vừa dứt lời.
Cơ thể tôi run lên, ánh mắt tôi lập tức thất thần.
Hương hoa quỳnh thoang thoảng lan ra từng chút một.
Mùi đàn hương như chó thấy xương, lập tức nhào tới.
Bao bọc hương hoa quỳnh thật sạch sẽ.
Đầu ngón tay Phong Dã dính chất lỏng rơi trên mặt tôi, hắn đứng dậy bóp sau gáy tôi, ấn tôi lại hôn.
Alpha mạnh mẽ, nụ hôn càng thêm tàn bạo.
Tôi không thể trốn thoát, chỉ có thể đáp lại để bản thân cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng thật sự tìm thấy niềm vui, ôm cổ hắn cầu xin đánh dấu tạm thời.
Răng nanh đ.â.m vào tuyến thể.
Nơi khiếm khuyết chất lượng thấp đó lần đầu tiên nhận được sự thỏa mãn của tin tức tố.
Tôi căng cứng ngón chân, ánh mắt thất thần đón nhận mùi đàn hương đang ùa vào cơ thể.
Ngày giỗ Phong Đình, tôi dưới sự đồng hành cố chấp của Phong Dã đã đến từ đường.
Quầng thâm dưới mắt mẹ Phong đen sì, khuôn mặt vốn phúc hậu cũng hốc hác đi.
Xem ra Phong Dã tiếp quản nhà họ Phong, ngày tháng tốt đẹp của bà ta cũng coi như kết thúc rồi.
Trong lòng tôi không có sự hả hê, chỉ có sự suy tư.
Sau này tôi làm sao rời khỏi nhà họ Phong.
Dáng vẻ điên cuồng này của Phong Dã, tôi còn có thể rời đi sao.
Đầu ngón tay tôi vô tình vuốt ve tuyến thể sau gáy.
Tuyến thể dưới miếng dán ngăn cách bị cắn loang lổ.
Mùi đàn hương đầy đến mức sắp tràn ra.
Tôi cúi đầu, Phong Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không chịu buông ra dù chỉ một khắc.
Tôi muốn rời đi?
Tôi còn muốn rời đi sao?
“Nghĩ gì vậy? Đau eo à?”
Phong Dã tự nhiên, tùy tiện đặt lòng bàn tay lên eo tôi.
Sân từ đường rất lớn, chật kín người nhà họ Phong.
Ánh mắt họ liếc thấy gia chủ trẻ tuổi nhất hiện tại và Omega của anh trai mình thân mật như vậy, ánh lên vẻ khinh thường.
Đó là sự khinh thường dành cho tôi.
Tôi mím môi, đẩy tay Phong Dã ra.
Phong Dã cười nhẹ ghé sát vào tai tôi: “Sao, ngại à? Tối qua ai khóc lóc ngồi trên người tôi, tự lực cánh sinh…”
“Cậu!”
Tôi xấu hổ không chịu nổi, một tay bịt miệng Phong Dã lại.
Những lời này có thể nói giữa ban ngày ban mặt sao!
