Đôi mắt Phong Dã nhìn chằm chằm vào tôi, một lát sau lòng bàn tay tôi ướt.
Tôi tai đỏ bừng buông tay ra.
Cúi đầu cẩn thận lau chất lỏng trong lòng bàn tay lên bộ vest cao cấp của Phong Dã.
Phong Dã phát hiện ra, dùng ngón tay móc vào lòng bàn tay tôi.
Tôi ngứa muốn né tránh, nhưng lại bị người ta nắm chặt.
“Được rồi không đùa nữa, giữ chút sức lực, lát nữa xem đại hí.”
Tôi ghét kiểu nói ẩn ý.
Không đáp lại.
Phong Dã đã quen rồi.
Lẩm bẩm nhỏ giọng: “Mời về một vị tổ tông.”
Mắng tôi già sao?
Tôi cẩn thận tính toán, tôi năm nay 25, Phong Dã 23.
Chỉ lớn hơn hai tuổi thôi.
Tổ tông ở đâu ra.
Tôi hất tay hắn ra đi về phía trước, Phong Dã cười bất lực.
Sau đó chạy nhanh tới ôm vai tôi, nói nhỏ với tôi.
Tin tức tố đàn hương và hoa quỳnh đan xen vào nhau, là sự thân mật mà người ngoài không thể chen vào được.
Cũng là sự thân mật tự nhiên bộc lộ ra sau khi AO đã có sự giao tiếp sâu sắc.
Dù sao tin tức tố của Omega cũng bị Alpha bao bọc một cách bệnh hoạn.
Người ngoài không ngửi thấy chút nào.
Ngày giỗ không gì hơn là người nhà họ Phong lần lượt thắp hương cho linh vị, cầu nguyện.
Đến tối cả đại gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm đầy đấu đá.
Còn tôi sẽ phải quỳ ở từ đường đến rạng sáng mới được về gác xép.
Bữa cơm gia đình đương nhiên tôi không đủ tư cách.
Mẹ Phong ghét tôi mang lại điềm gở.
Trước đây vẫn luôn là như vậy.
Nhưng năm nay thay đổi rồi.
Gia chủ nhà họ Phong đã trở thành Phong Dã.
Và tôi ngồi sát bên cạnh hắn trên chiếc bàn dài.
Phong Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, gắp thức ăn cho tôi một cách không kiêng nể.
Cả bàn lớn đều là những món tôi thích ăn.
Sự thiên vị này khiến tôi rung động, cũng khiến tôi hoảng sợ.
Mẹ Phong ngồi ở vị trí xa nhất, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn chằm chằm vào tôi.
Các bậc trưởng bối nhà họ Phong ăn không biết vị gì.
Một bữa cơm ngoài tôi ra, không có ai ăn vui vẻ.
Khó khăn lắm tôi mới ăn hết được món ăn Phong Dã gắp vào đĩa, hắn lại đưa bát canh đến miệng tôi.
Tôi đưa tay ra định nhận, hắn không chịu.
Tôi ngẩng đầu lườm hắn, hắn cười lêu lổng.
“A Nguyên ngoan, tôi đút anh một lần.”
Bàn ăn im lặng như tờ.
Tôi đá một cú vào bắp chân hắn, giật lấy bát, cúi đầu cầm thìa uống từng ngụm nhỏ.
Một vị trưởng bối nhà họ Phong đã nửa bước xuống mồ không chịu nổi nữa, trực tiếp ném bát đĩa.
“Phong Dã, mày có biết nó là Omega của anh trai mày không! Nếu anh trai mày biết vợ góa của mình và em trai… mày bảo nó dưới suối vàng làm sao yên lòng?”
Phong Dã thong thả dùng khăn lau vết bẩn trên khóe môi tôi.
Sau đó sự dịu dàng tan biến.
Hoàn toàn trở lại vẻ ngoài của gia chủ trẻ tuổi cao cao tại thượng, nắm giữ toàn bộ nhà họ Phong.
“Nếu tôi nói tôi nhất định phải có thì sao.”
Ông lão họ Phong tức giận đập mạnh xuống bàn: “Mày thật là vô giáo dục! Vô giáo dục?”
Phong Dã cười mà không đạt tới đáy mắt: “Đúng vậy, mẹ tôi bị cha tôi mưu đồ chiếm đoạt gia sản, ép nhảy lầu. Quan tài còn chưa hạ thổ, ông ta đã đường hoàng dẫn người anh trai lớn hơn tôi hai tuổi và mối tình đầu của mình vào ở nhà họ Phong.”
“Tôi từ con trai độc nhất nhà họ Phong trở thành tiểu thiếu gia, đồ của mình cũng phải chia cho người khác. Mười mấy tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, lấy đồ của mình còn phải tính toán kỹ lưỡng, sợ người mẹ kế tốt bụng của tôi phái người lấy mạng tôi.”
“Thậm chí thích cái gì cũng không dám nói, vì người anh trai tốt bụng của tôi sẽ cướp đi.”
“Cho nên, ông bảo tôi làm sao có giáo dục?”
Tôi chậm rãi nắm chặt chiếc thìa.
Cảm xúc trong lòng phức tạp.
Sớm biết hoàn cảnh của Phong Dã khó khăn, nhưng khi tận tai nghe thấy, lại là một cảm giác khác.
Chưa kịp thở dài, câu nói tiếp theo của Phong Dã suýt chút nữa làm tôi nghẹn chết.
