SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 12

“Omega tương lai của tôi chỉ có một mình Hứa Nguyên.”

“Nếu các người dám động lòng tà niệm, đừng trách tôi trở mặt thanh toán từng người.”

Mọi người trên bàn ăn đều im lặng.

Lồng n.g.ự.c mẹ Phong phập phồng một lúc, rồi cười một cách chắc chắn: “Chỉ cần tao không đồng ý ly hôn, mày và Hứa Nguyên mãi mãi là một cặp tiện nhân không thể thấy ánh sáng.”

Lời này vừa thốt ra, người nhà họ Phong vốn đã im lặng lại lập tức xôn xao.

“A Dã, con còn nhỏ, bị Omega này câu dẫn, sau này con sẽ gặp được nhiều người tốt hơn, Omega như nó thật sự không xứng với con.”

“Đúng vậy, nó vừa kết hôn với Tiểu Đình, Tiểu Đình đã xảy ra chuyện, Omega như vậy không thể lấy.”

Một đám người nhao nhao.

Họ nghĩ Phong Dã không nói gì là đã bị họ thuyết phục.

Nhưng tôi lại biết, đám người này xong đời rồi.

Vẻ u ám trên lông mày Phong Dã tan biến, một vẻ hiền lành như gió xuân mơn man.

Người nhà họ Phong càng vui mừng hơn.

Giây tiếp theo, Phong Dã giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, lắc lư qua lại.

Bảo vệ mặc đồ đen cầm tập tài liệu bước vào.

Từng tập từng tập đặt trước mặt người nhà họ Phong.

Người nhà họ Phong mở ra xem, ai nấy đều mặt mày tái mét.

Ánh mắt Phong Dã sắc lạnh: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần nói Hứa Nguyên một lời không hay, tôi sẽ thanh toán.”

“Vậy mà lại tự mình tìm đến cái c.h.ế.t như vậy, tôi giúp các người.”

Đám người này ỷ vào thế lực nhà họ Phong làm chuyện xấu không ít.

Và Phong Dã cũng quyết tâm thanh toán.

Ngay cả mẹ Phong cũng không thoát khỏi.

Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của mẹ Phong, móng vuốt tò mò trong lòng gần như muốn cào nát tim tôi.

Rốt cuộc là cái gì vậy.

Tôi quay đầu nhìn Phong Dã.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn lập tức nhìn sang.

Vẻ u ám trong mắt như băng tan vào mùa xuân, từng chút một biến thành dịu dàng.

“Sao?”

Tôi ghé sát vào hỏi nhỏ tập tài liệu đó là gì.

Phong Dã nhìn tôi trêu chọc: “Muốn biết sao?”

Mắt tôi sáng lên, không ngừng gật đầu: “Muốn.”

Phong Dã cười đầy ẩn ý: “Đồng ý với tôi một điều kiện.”

Sau đó ghé sát vào tai tôi cực kỳ nhỏ giọng nói một câu.

Nghe xong, một ngọn lửa trong người tôi bùng cháy.

Cuối cùng sự tò mò đã hại c.h.ế.t Hứa Nguyên.

Tôi đồng ý với giao dịch cực kỳ bất bình đẳng này.

Phong Dã hài lòng, vẫy tay, tôi lập tức ghé sát vào.

“Phong Đình không phải con ruột của cha tôi.”

Trời ơi.

Tôi mở to mắt: “Phong Đình lại là con riêng ư? Ông già đó có biết không?”

“Ông già đó?” Phong Dã rất hài lòng với danh xưng này: “Ông già đó không biết, nhưng tôi không định nói cho ông ta biết.”

Tôi nghi hoặc.

Phong Dã lại véo vành tai tôi.

Dấu răng hắn cắn vẫn chưa tan.

Tôi hơi nghiêng mắt: “Cậu lo cha cậu bị tức c.h.ế.t à?”

Phong Dã lắc đầu: “Không, tôi lo chuyện này bị phanh phui, đám truyền thông sẽ lấy anh ra làm trò.”

Tôi lập tức hiểu ra.

Phong Đình đã chết.

Ông già đó nhập viện nửa sống nửa chết.

Chỉ còn lại tôi và mẹ Phong.

Mẹ Phong họ không dám bịa đặt, nhưng tôi thì khác.

Lòng tôi chua xót.

Đây là lần đầu tiên có người nghĩ đến tôi.

Hơi thở tôi rối loạn, dời tầm mắt đi.

Đám người nhà họ Phong bên kia đọc xong tập tài liệu, đều ngoan ngoãn.

“Tiểu Dã nhìn con xem, lại xung động rồi, chú dì còn chưa nói hết mà, con đã làm tổn thương hòa khí người nhà.”

“Đúng vậy, A Dã, con và Hứa Nguyên hai vợ chồng tâm ý đã định thì thôi, trước đây cô sợ danh tiếng của hai đứa bị ảnh hưởng, bây giờ thấy hai đứa có tướng phu thê như vậy, ai còn dám nghi ngờ.”

“Đúng vậy, A Dã khó khăn lắm mới có người mình thích, Hứa Nguyên nhìn là biết người chu đáo, hai đứa thật là xứng đôi.”

Tôi kinh ngạc trước tốc độ trở mặt của người nhà họ Phong.

Phong Dã dường như đã quen, bình thản nói: “Nếu đã như vậy, mỗi người các người nói một câu chúc mừng rồi rời đi đi.”

“Không được lặp lại, để cháu trai thấy được lòng thành của các người.”

Một đám ma cà rồng quen sống an nhàn sung sướng này, làm sao nhớ được lời chúc mừng.

Vắt óc nặn ra được mấy câu, mặt mày tái mét vội vàng rời đi.

Cũng không quên mang theo tập tài liệu.

Họ đi đến cửa, Phong Dã thản nhiên nhắc nhở: “Đến lúc đám cưới của tôi và A Nguyên, hy vọng mọi người đến chung vui.”

Một đám người hiền lành gật đầu, kẹp tập tài liệu chạy nhanh như bay.

Người thân nhà họ Phong đã giải quyết xong.

Còn thiếu một mẹ Phong.

Mẹ Phong cười lớn: “Phong Dã tao cứ tưởng mày là một kẻ ăn chơi trác táng, hóa ra mày cũng có thủ đoạn đấy.”

Tôi nhíu mày.

Mẹ Phong này bị điên rồi sao.

Đến nước này rồi vẫn không chịu mềm mỏng.

“Còn mày nữa,” ánh mắt sắc lẻm của mẹ Phong nhìn tôi: “Mày cũng là một tiện nhân, hủy hoại con trai tao, trời sinh đã là…”

Mẹ Phong chưa nói hết lời, đã bị bảo vệ đè xuống.

Phong Dã kéo tôi, đi đến trước mặt bà ta, cúi đầu hỏi tôi: “Muốn tát bà ta không?”

Tim tôi đập nhanh hơn, tay ngứa ngáy muốn thử, dùng ánh mắt hỏi: Được không?

Phong Dã gật đầu, véo lòng bàn tay tôi.

“Đương nhiên.”

Tôi đắc ý giơ tay cao lên.

Chưa kịp hạ xuống, tôi lại thu về.

Phong Dã hỏi: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu: “Không đánh nữa.”

Bà ta là phụ nữ, lại là trưởng bối.

Không nên động thủ.

Phong Dã dường như đã đoán trước được: “Cũng phải cho bà ta một hình phạt nào đó, ví dụ như cạo trọc đầu bà ta.”

Mắt tôi sáng lên, như con mèo thấy lon đồ hộp: “Cái này được.”

Sắc mặt mẹ Phong đại biến, cứ la hét ầm ĩ.

Ngay cả khi g.i.ế.c bà ta cũng không cho chúng tôi được như ý ở bên nhau.

Sắc mặt Phong Dã ngày càng u ám.

Tôi chớp mắt, vỗ nhẹ tay Phong Dã: “Cậu đợi tôi một lát.”

Ánh mắt Phong Dã nghi hoặc, chưa kịp hỏi, tôi đã hất tay hắn chạy về phía gác xép nhỏ.

Chạy về phòng, tôi mở két sắt.

 

 

back top