SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 4

Tôi giả vờ như đã nhập tâm vào việc niệm kinh, nhắm mắt lại coi như không biết người đến.

Mùi đàn hương áp sát.

Tin tức tố này có vẻ hơi mạnh, tuyến thể khô héo sau gáy tôi hơi đau âm ỉ.

Tôi mím môi, vừa định mở mắt ra, vành tai đã bị người ta véo lấy.

!

Tôi kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp né tránh, Phong Dã đã lên tiếng.

“A Nguyên, lâu rồi không gặp.”

“Anh có nhớ tôi không?”

Đây… đây là lời lẽ hổ lang gì vậy!

Nhưng giọng điệu của Phong Dã không giống như đang đùa.

Mặc dù tôi là Omega chất lượng thấp, nhưng cũng cảm nhận được Alpha đang có ý đồ gì với tin tức tố.

Tôi sợ hãi muốn né tránh.

Phong Dã cười nhẹ buông vành tai tôi ra.

Sau đó từ phía sau ôm chặt lấy tôi.

Răng nanh sắc bén của Alpha như một hung khí, dí sát vào tuyến thể của tôi.

Giọng nói của Phong Dã mất đi vẻ phóng túng ban nãy, giờ phút này khàn khàn, u ám.

Như một mũi tên đã lên dây cung.

Hắn nói: “Tôi nhớ, nhớ đến mức muốn c.h.ế.t trên người anh.”

Ánh mắt tôi mờ mịt, bị ý nghĩa sâu xa trong câu nói này làm cho tan tác.

Từ đường tĩnh lặng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Alpha truyền đến.

Tôi bị bỏng rát đến mức muốn trốn.

“Tách.”

Ngọn nến trước linh vị Phong Đình nổ ra ánh sáng.

Hai chữ Phong Đình ở trên đó như đôi mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới.

Nhìn chằm chằm vào Omega đang được em trai mình ôm trong lòng.

Tôi giãy giụa muốn thoát ra.

Thể lực AO cách biệt quá lớn, căn bản không thể thoát được.

Tôi tức giận quay đầu lại tát Phong Dã một cái.

“cậu điên rồi sao? Tôi là Omega của anh trai cậu.”

Phong Dã cọ cọ bên trong má, đôi mắt u ám như một con sói đói, nhìn chằm chằm vào tôi: “Thì sao?”

Thần kinh.

Đúng là thần kinh.

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại: “A Dã, cậu còn nhỏ, tâm tư chưa rõ ràng, ngày mai tôi sẽ nhờ mẹ tìm cho cậu một Omega tốt, cậu thấy thế nào?”

Phong Dã vẫn nhìn tôi, vòng tay ôm tôi không hề buông lỏng.

Ngay lúc tôi đang tiếp tục vắt óc tìm lý do, Phong Dã lên tiếng.

“Gọi lại lần nữa.”

?

Tôi nhíu mày.

Cằm Phong Dã đặt trên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi.

Hắn nói: “Gọi lại lần nữa là A Dã.”

Da đầu tôi tê dại, tôi dỗ dành như dỗ trẻ con, gọi lại một lần nữa.

Phong Dã hài lòng, cắn một cái vào cổ tôi.

Không đau.

Toàn thân tôi cứng đờ, nội tạng như bị treo lơ lửng.

Phong Dã cắn xong, nhìn vết đỏ hằn trên làn da trắng ngọc, âm cuối kéo dài: “Hứa Nguyên, Phong Đình c.h.ế.t rồi, ở bên tôi đi.”

Tôi hoàn hồn, giãy giụa càng kịch liệt hơn.

“Đồ điên!”

Đúng là đồ điên.

Tôi dùng cả tay chân đẩy Phong Dã ra, quay người định bỏ đi.

Bị Phong Dã từ phía sau đè sấp xuống.

Tay hắn kê dưới gáy tôi.

Sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ, không chỗ nào để trốn.

 

 

back top