Chủ yếu là vì tiền.
Mỗi ngày đến từ đường quỳ niệm kinh, thỉnh thoảng bị mẹ Phong gọi đến giáo huấn vài câu không đau không ngứa.
Thế là có thể nằm trong phòng.
Cơm là đầu bếp cấp Michelin làm rồi đưa đến tận cửa.
Quần áo là hàng thiết kế riêng.
Mỗi tháng còn có một khoản cố định bảy chữ số.
Điều này làm sao tôi có thể rời đi đây.
Tôi thầm thở dài, tải tiểu thuyết vào điện thoại, mặc quần áo rộng rãi rồi đi đến từ đường.
Tín hiệu ở từ đường không tốt.
Phải tải sẵn tiểu thuyết trước.
Như vậy tôi mới có thể quỳ ở đó đeo tai nghe không dây nghe tiểu thuyết được.
Hôm qua đọc đến chương nào rồi nhỉ?
Không nhớ nữa.
Tôi vừa ngáp vừa đẩy cửa từ đường.
Vừa nghe tiểu thuyết, vừa châm nến trước linh vị.
Quy trình này tôi đã quá quen thuộc.
Châm xong, tôi quỳ trên bồ đoàn, giả vờ mấp máy môi niệm kinh có vẻ thành tâm.
Thấy quản gia khuất bóng, tôi lập tức mở tiểu thuyết ra tìm một tư thế thoải mái hơn một chút để ru mình vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tối.
Tôi hít một hơi, nhích đôi chân tê cứng.
Đau quá.
Muốn nôn.
Tôi cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, nhìn linh vị Phong Đình dưới ánh đèn nến lay động trên bàn, điều chỉnh lại tư thế rồi quỳ xuống.
Bây giờ mới mười giờ.
Phải quỳ đến mười hai giờ mới được rời đi.
Nghĩ đến việc ngày mai bốn giờ sáng đã phải dậy, tôi chán nản lấy điện thoại ra định xem số dư.
Chưa kịp xem, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa.
Là tiếng quản gia.
“Tiểu thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”
Ngay sau đó là một giọng nói lêu lổng, tùy ý và phóng túng:
“Đây là nhà tôi, nơi nào tôi chẳng được đi?”
Tôi lập tức quỳ thẳng người, tháo tai nghe ra, giấu điện thoại đi.
Giả vờ như đang thành tâm niệm kinh.
Thực chất là lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tôi nghe thấy quản gia nhỏ tiếng xin lỗi, rồi tiếng bước chân rời đi.
Tôi hoảng hốt.
Tiểu thiếu gia này muốn đi vào sao?
Đến thăm anh trai à?
Chắc là vậy, tôi tự trấn an mình.
Từ đường tối tăm, chỉ có ngọn nến đỏ trước linh vị lắc lư ánh sáng mờ ảo.
Tiếng bước chân đến gần.
Tôi luống cuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tôi khẽ khàng nói với linh vị Phong Đình về những gì mình đã làm trong ngày hôm nay.
Tạo cảm giác như tôi rất nhớ Phong Đình.
Nói xong, tôi khẽ đứng dậy lấy hương.
Hương được châm bằng nến, rồi cắm vào lư hương.
Tôi lại quỳ xuống bồ đoàn.
Vừa quỳ xong, cánh cửa phía sau vang lên tiếng kẽo kẹt.
Cửa mở, ánh sáng ùa vào tranh nhau xông tới.
Bóng tối như ăn thịt người trong từ đường bị nuốt chửng từng chút một.
Cho đến khi ánh sáng bên ngoài hoàn toàn lấp đầy căn phòng này.
Tiến vào trước cả Phong Dã là tin tức tố của hắn.
Tin tức tố gỗ đàn hương vừa đắng lại vừa có chút ngọt.
Ôm chặt lấy tôi, không chỗ nào không luồn lách vào được.
May mắn thay, tôi là Omega chất lượng thấp, thậm chí còn thiên về Beta.
Không chỉ tin tức tố loãng, mà ngay cả khả năng cảm nhận tin tức tố Alpha của tôi cũng chậm chạp.
Phong Dã chậm rãi bước vào.
Bóng hình cao lớn bao phủ lấy tôi.
Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên nỗi hoảng sợ.
