Đôi mắt đen láy của Phong Dã nhìn tôi, cười nhẹ: “Tôi biết chứ, cũng là em vợ của tôi, tôi sẽ không làm hại cậu ấy.”
Tôi nhìn thấy máy bay của Hứa Viễn rời đi, mới lên xe quay về nhà họ Phong.
Vừa về đến nhà, tôi đã bị Phong Dã ôm lấy, bước vào phòng tiệc.
Vô số người ăn mặc lộng lẫy đổ dồn ánh mắt vào chúng tôi.
Sau một lúc, họ thì thầm với những người xung quanh đầy vẻ không thể tin được.
Hôm nay không chỉ là tiệc sinh nhật của Phong Dã, mà còn là ngày nhà họ Phong quyết định người thừa kế.
Truyền thông đã dựng sẵn máy ảnh từ sớm.
Giờ thấy tôi và Phong Dã thân mật bước vào phòng tiệc như vậy, mắt họ sáng rực.
Một phóng viên táo bạo chạy đến.
Hỏi đầy kích động: “Tiểu thiếu gia họ Phong tại sao lại có cử chỉ thân mật với Omega của anh trai mình?”
Một người mở lời, các phương tiện truyền thông khác lập tức chạy theo.
Bảo vệ tận tụy đẩy họ ra.
Suốt quá trình tôi được Phong Dã che chở trong vòng tay.
Cho đến khi một phóng viên hỏi: “Không biết Tiểu thiếu gia họ Phong có biết tin đồn anh Hứa khắc phu không?”
Bước chân Phong Dã dừng lại.
Hắn cực kỳ chậm rãi nhìn về phía phóng viên vừa lên tiếng, vẻ phóng túng trên mặt biến mất.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn trực tiếp đập vỡ máy ảnh của phóng viên đó.
“Khắc phu? Sao cô không nói Phong Đình trời sinh yểu mệnh?”
Tiếng máy ảnh va chạm xuống đất cùng với giọng nói lạnh lùng của Alpha vang lên.
Phòng tiệc im lặng như tờ.
Tôi nhìn Alpha cao lớn đang chắn trước mặt mình, tim đập sai nhịp.
Ngay cả hơi thở cũng mất đi sự điều độ.
Chiếc mũ khắc phu này tôi đã đội suốt một năm.
Hôm nay, bị Phong Dã vén lên.
Tin tức tố đàn hương Alpha bao quanh tôi, như một sự bảo vệ.
“Đi thôi, sau này sẽ không còn ai dám nói gì nữa.”
Phong Dã ôm tôi lên sân khấu một cách không kiêng nể.
Dưới ánh đèn sân khấu, hắn kéo tay tôi châm nến trên bánh sinh nhật.
Da đầu tôi tê dại, muốn né tránh.
Phong Dã nắm tay tôi, ghé sát vào tai tôi, giọng rất khẽ, dỗ dành: “Châm xong, tôi sẽ bảo bảo vệ đưa anh về trước.”
Tôi không né nữa.
Thờ ơ châm xong hai mươi ba cây nến.
Phong Dã cười thổi tắt, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào tôi.
Khẽ nói ra điều ước sinh nhật của hắn.
“Hứa Nguyên cả đời ở bên Phong Dã.”
Lòng tôi rối bời được bảo vệ của Phong Dã hộ tống rời khỏi phòng tiệc.
Kết quả nửa đường người của mẹ Phong đến.
Một nhóm bảo vệ riêng vây quanh tôi, lạnh lùng nói: “Phu nhân mời ngài đến từ đường.”
Tôi bấu chặt ngón tay, hà cớ gì phải làm khó người làm công.
Một lát sau, tôi gật đầu, rẽ bước đi đến từ đường.
Con đường đến từ đường này tôi nhắm mắt cũng có thể đi được.
Tôi đẩy cánh cửa nặng nề ra, thấy mẹ Phong đang thắp hương cho Phong Đình.
Chuỗi hạt Phật tròn trịa đeo trên cổ tay bà ta.
Bà ta thong thả thắp hương xong, quay đầu lại nhìn tôi một cách kỳ quái.
“Lại đây.”
Tôi không động đậy.
Mẹ Phong khinh miệt: “Sao, tưởng có Phong Dã chống lưng cho mày thì tao không làm gì được mày à?”
Bà ta giơ tay, quản gia đưa cho bà ta một cây gậy gỗ thô bằng cẳng tay.
“Hứa Nguyên, nhà họ Phong chúng ta đối xử với mày không tệ, Tiểu Đình lại càng đối xử với mày không tệ, nhưng mày thì sao?”
Mẹ Phong ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mày đã làm những gì!”
“Tiểu Đình vừa chết, mày đã câu dẫn ngay cái giống tạp chủng Phong Dã kia! Mày có cần thể diện không?”
Bàn tay mẹ Phong đập mạnh xuống bàn.
Tôi khẽ nhíu mày, không mấy bận tâm.
“Có phải tôi câu dẫn hay không, phu nhân không điều tra ra sao?”
Mẹ Phong khựng lại, không ngờ tôi lại phản bác, mặt lập tức đen lại.
“Quỳ xuống.”
Lời nói nhẹ bẫng rơi xuống.
