SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 8

Tôi không động đậy, mẹ Phong giơ tay ra hiệu cho bảo vệ đi vào.

“Tao thấy mày là không thấy quan tài không đổ lệ, mày thật sự nghĩ Phong Dã sẽ vì mày mà làm khó dễ tao sao?”

Đúng lúc bảo vệ sắp tóm được tôi, cánh cửa từ đường bị đạp tung.

Người đến kéo mạnh tay tôi.

Tôi đ.â.m sầm vào vòng tay tràn ngập mùi đàn hương.

Theo sau là một nhóm người mặc đồ đen bước vào, như một lá chắn bảo vệ chúng tôi.

Mẹ Phong nhìn thấy người đến, da thịt trên mặt bà ta run lên vì giận dữ.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Sao, tao giáo huấn Omega của con trai tao mày cũng muốn quản à?”

“Phong Dã, mày đừng quên Hứa Nguyên còn chưa ly hôn với anh mày đâu.”

Phong Dã dùng đầu ngón tay vuốt lọn tóc tôi, nghe vậy ngước mắt lên, nói nhẹ tênh: “Thì sao.”

“Chỉ là sớm muộn thôi.”

Lồng n.g.ự.c mẹ Phong phập phồng, mặt mày dữ tợn: “Được, nếu tao không buông tha, tao xem đôi tình nhân vụng trộm chúng mày làm sao có thể ở bên nhau!”

Luật Liên bang quy định sau khi bạn đời của Omega qua đời, cha mẹ của bạn đời sẽ ký thỏa thuận ly hôn.

Phong Đình đã chết.

Nếu tôi muốn ly hôn, nhất định phải có sự đồng ý của mẹ Phong.

Nếu không, tôi cả đời chỉ có thể là Omega của Phong Đình.

Tôi cúi đầu suy nghĩ, Phong Dã lầm tưởng tôi đang buồn bã.

Hắn khẽ thở dài.

Véo má tôi, bất lực nói: “Anh biết chửi người không?”

Tôi hơi mở to mắt.

Phong Dã nắm chặt vai tôi, xoay tôi đối diện với mẹ Phong.

Cơ thể hắn áp sát vào lưng tôi.

Hắn ghé sát vào tai tôi, nói: “Chửi lại đi.”

Đầu óc tôi trống rỗng.

Phong Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Hứa Nguyên, đem tất cả oán hận, bất mãn của anh đối với bà ta, trút hết ra đi.”

“Không cần lo lắng, có tôi ở phía sau anh.”

Lời nói xuyên qua vành tai đập vào trái tim.

Đôi đầu gối đau nhức vào những ngày mưa.

Tuyến thể đau đớn muốn lấy d.a.o rạch nát vì không được an ủi trong kỳ phát tình.

Vô số lời mắng nhiếc và hình phạt quỳ.

Căn gác xép nhỏ ẩm ướt, tối tăm.

Ánh nến mờ ảo trong từ đường.

Khắc phu, chất lượng thấp, tất cả những từ ngữ tồi tệ để hình dung.

Như một cuốn phim quay chậm hiện ra trước mắt tôi.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Phong Dã truyền qua lòng bàn tay, cơ thể tôi cũng hơi nóng lên vì sự phản kháng đến muộn.

Tôi nhìn mẹ Phong mặt mày dữ tợn, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào bà ta: “Thế còn bà? Bà là cái thứ gì? Tôi là Omega chất lượng thấp thì bà có tốt hơn bao nhiêu? Tôi không quản được Phong Đình, bà quản được chồng bà sao?”

“Đồ xa xỉ đắt tiền đến mấy cũng không che được vẻ xấu xí ghen tuông của bà!”

Mẹ Phong kinh ngạc.

Phong Dã rất vui vẻ hôn lên vành tai tôi, như một lời khen ngợi: “Tiếp tục đi, bảo bối trút hết sự ấm ức của anh ra.”

Lồng n.g.ự.c tôi được dũng khí lấp đầy.

Tôi hất tay Phong Dã ra, xắn tay áo lên há miệng chửi.

Giờ phút này tôi đã xé bỏ lớp vỏ bọc Omega của Phong Đình, trở lại làm Hứa Nguyên thực sự.

Mấy chục phút liên tục tuôn ra mà không có một từ nào lặp lại.

Điều này cũng nhờ tôi nghe tiểu thuyết mỗi ngày, mở rộng vốn từ.

Sắc mặt mẹ Phong tím tái như gan heo.

Bà ta đứng dậy, thân hình loạng choạng, tay run rẩy chỉ vào tôi: “Mày... mày…”

Tôi hừ: “Mày cái gì mà mày, lớp da bên ngoài không che được mùi hôi tanh bên trong, bà nói chuyện hôi miệng xông ra hai dặm, tôi cầu xin bà đừng mở miệng nữa!”

Tôi chửi mệt rồi.

Nhưng cũng thấy sảng khoái.

Từ đầu đến chân đều thông suốt.

Ngay cả trong mơ tôi cũng không dám mơ giấc mơ như thế này.

Mẹ Phong mắt đỏ hoe nhào tới, nói muốn xé rách miệng tôi.

Bị bảo vệ của Phong Dã đẩy ngã xuống đất.

 

 

back top