Tôi bị bắt cóc trên đường từ buổi tư vấn tâm lý về.
Tôi ngã trong một nhà kho bỏ hoang, tứ chi bị trói, miệng bị nhét đồ khiến tôi không thể phát ra tiếng.
Tôi thấy người mặc đồ đen bịt mặt bước vào, hắn ta trước hết đe dọa tôi, cầm một con d.a.o lượn lờ trên người tôi.
Thấy tôi sợ hãi run rẩy, hắn ta hài lòng kéo miếng vải bịt miệng tôi ra:
"Mày bây giờ gọi anh mày mang ba mươi triệu đến chuộc mày, bảo hắn đến một mình."
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, não bộ suy nghĩ nhanh chóng tìm cách đối phó.
Tôi giả vờ vô cùng sợ hãi, run rẩy yêu cầu hắn ta đưa điện thoại cho tôi gọi số.
Tên bắt cóc cởi trói tay tôi, giám sát tôi nhập số điện thoại.
Khi nhập đến số cuối cùng.
Tôi bất ngờ huých hắn ta một cùi chỏ, dùng mười phần sức lực.
Hắn ta lập tức đau đớn, ôm đầu ngã xuống đất.
Tôi kéo miếng vải bịt mặt hắn ta xuống, chỉ thấy người này trông rất hung dữ, trên mặt còn có một vết sẹo dài.
Trong khoảnh khắc, hình bóng bạo tàn trong ký ức trùng khớp với hắn ta.
Tôi ôm đầu, ngày càng nhiều mảnh ký ức vụn vỡ xuất hiện trong đầu.
Nhân lúc tôi bối rối, đau đầu dữ dội, hắn ta bò dậy, đ.ấ.m mạnh vào tôi một cú:
"Thằng ranh con, mười sáu năm trôi qua, vẫn không sợ c.h.ế.t như vậy."
"Chờ đấy, dụ anh mày đến, tao cho hai đứa mày c.h.ế.t chung."
Miệng tôi bị nhét vải, đầu bị trùm kín bằng một miếng vải đen, cả người bị đánh cho co quắp lại.
Đầu óc như bị máy giặt quay tốc độ cao khuấy đảo, cho đến khi tôi không chịu nổi, đau đến mức ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa, tôi được người ta ôm vào lòng, trước mắt vẫn là một màu đen.
Anh ấy đang cởi trói cho tôi, tôi không nhìn thấy, nhưng lại quen thuộc vô cùng.
Tôi ôm lấy tay anh ấy, gọi anh ấy:
"Anh Hàn."
Tống Tiệm đột nhiên khựng lại, tay không ngừng run rẩy.
"Em nhớ ra rồi sao?"
Tôi im lặng gật đầu, một nỗi buồn vô lực ngay lập tức nuốt chửng tôi.
Hai hàng nước mắt lăn dài, tôi muốn vén miếng vải bịt đầu trước mắt ra.
"Đừng vén, đừng nhìn."
Tống Tiệm đè tôi lại.
Tôi lập tức nhận ra có điều không ổn, ý thức quay trở lại, tôi ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nồng.
Tôi nhào tới sờ soạng anh ấy:
"Anh Hàn? Anh sao vậy..."
Bụng anh ấy, đang tuôn ra một thứ nóng bỏng, nhớp nháp.
"Máu, anh chảy nhiều m.á.u quá, đi, chúng ta đi thôi."
Tôi giãy giụa đứng dậy, Tống Tiệm lại đột nhiên nói:
"Không an toàn, đưa cậu ấy đi trước."
Tôi bị người ta đỡ dậy, dùng sức kéo lê tôi đi ra ngoài.
Tôi ngửi thấy mùi lạ trong không khí, đây là mùi gì?
Tôi hoảng loạn giãy giụa, đối phương lại dùng sức mạnh áp chế hai tay tôi.
Đối phương không nói một lời, trực tiếp kéo tôi ra khỏi nhà kho.
Cho đến khi ra khỏi nhà kho, tôi mới có cơ hội giật miếng vải trùm đầu xuống.
Cũng chính lúc này, một luồng sóng nhiệt đột nhiên bốc lên từ nhà kho.
Trong chốc lát, lửa cháy ngút trời như ban ngày.
Và tôi mắt nứt ra, giọng nói như có máu, lao về phía nhà kho:
"Anh Hàn!"
Có người kéo tôi lại, tôi bị ghì chặt xuống đất.
Nước mắt nhấn chìm tôi, tôi bị nỗi sợ hãi và bất lực tột cùng cuốn lấy, cả người nôn ra một ngụm máu.
Nằm sấp trên đất, bất động.
