SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, TÔI BỊ GIAM CẦM Ở BIỆT THỰ NGOẠI Ô

Chương 17

Bệnh viện lạnh lẽo, đây là ngày thứ mười sáu anh Hàn hôn mê.

Tất cả mọi thứ, tôi đều đã nhớ lại.

Anh Hàn chính là Tống Tiệm, tôi chính là Tiểu Mãn.

Và người bắt cóc tôi, cũng chính là người đã bắt cóc anh Hàn nhiều năm trước.

Hắn ta vì bị anh Hàn tố cáo mà vào tù, ngồi tù mười sáu năm, việc đầu tiên khi ra tù là trả thù anh Hàn và tôi.

Hắn ta muốn cả hai chúng tôi phải chết.

Anh Hàn bị hắn ta đ.â.m một nhát, hắn ta châm lửa đốt nhà kho đã đổ đầy rượu.

Khi anh Hàn được chuyển ra khỏi nhà kho, anh ấy đã hít phải một lượng lớn khói độc.

Mười sáu ngày rồi, anh Hàn vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ nói, nếu hôn mê quá một tháng, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.

Tôi và anh Hàn, vừa mới nhận nhau, lại phải đối mặt với kết cục này sao.

Tôi đứng ngoài phòng bệnh lén lau nước mắt, thấy cha mẹ đang co ro ngoài phòng bệnh.

Sắp xếp lại tâm trạng, tôi bước vào phòng bệnh.

Như không có chuyện gì, nắm lấy tay anh Hàn, đặt lên má tôi:

"Anh Hàn, Tiểu Mãn nhớ ra hết rồi."

"Sao trước đây anh không nói với Mãn Mãn, Lâm Tây Bỉ và Tiểu Mãn là cùng một người chứ? Hại em ghen tuông vô cớ."

"Anh mau tỉnh lại đi, đừng chơi trò cưỡng chế yêu đương nữa."

"Nếu anh nói sớm với em, anh là anh Hàn, em đã tự mình gói ghém hành lý đến cưới anh rồi."

"Anh là Tống Tiệm, em cũng đồng ý."

"Vẫn chưa tỉnh sao?"

Vẫn không kiềm chế được, một giọt nước mắt rơi xuống mặt Tống Tiệm.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không.

Lông mi anh ấy khẽ động đậy.

Tôi còn định khóc, nhưng tay anh ấy lại giơ lên, lau nước mắt cho tôi.

Tôi mừng rỡ khôn xiết, nước mắt lại tuôn trào:

"Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, anh Hàn."

"Tiểu Mãn đợi anh mười sáu ngày rồi, không tỉnh nữa, em sẽ trách anh đấy."

Tống Tiệm cong mắt cười:

"Đừng khóc."

Lừa anh thôi.

Tôi chỉ đợi anh 16 ngày, dài như cả năm.

Anh Hàn tìm tôi mười sáu năm, ngày nào cũng vất vả.

Tôi tìm lại được thế giới của mình, ngày hôm đó tôi nằm sấp bên giường bệnh khóc nức nở.

 

 

back top