Chương 74: Ba Hợp Một
Sau khi thời gian triển lãm tranh được ấn định, Lâm Hướng Vãn đã đăng một dòng trạng thái một ý nghĩa nhưng mang hàm ý kép lên Weibo.
@Tiểu Lâm Đồng Học: Mong chờ Ngày 25 tháng 3 đầu tiên của tôi.
Đây là triển lãm tranh đầu tiên trong đời cậu. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, thật bất ngờ lại là Thẩm Hoài Tự giúp cậu hiện thực hóa giấc mơ này.
Lâm Hướng Vãn hiếm khi có lúc cảm tính như vậy, nhưng buổi tối hôm đó khi về nhà, cậu dính Thẩm Hoài Tự sát sàn sạt.
Vốn dĩ Thư ký Dương nói có chuyện cần báo cáo, nhưng vì Lâm Hướng Vãn căn bản không chịu rời khỏi người hắn, Thẩm Hoài Tự đành phải đẩy việc lại, bảo ngày mai xử lý.
Thẩm Hoài Tự ôm Lâm Hướng Vãn vào phòng tắm, hầu hạ cậu tắm rửa. Hắn vốn dĩ thông cảm cậu những ngày này bế quan sáng tác mệt nhọc, nhưng hôm nay Lâm Hướng Vãn lại phá lệ có ý tứ, vừa vào phòng tắm đã bắt đầu trêu chọc Thẩm Hoài Tự.
Thẩm Hoài Tự vừa mới bị Tôn Truyện cảnh cáo, dặn hắn trước triển lãm tranh đừng có quá đáng, làm người bị thương hay đổ bệnh, nếu không sư phụ này sẽ đến tận nơi hưng sư vấn tội.
Lâm Hướng Vãn nằm trong bồn tắm, Thẩm Hoài Tự ngồi trên ghế bên cạnh sắm vai trò người hầu hạ tắm rửa, dục vọng đang cuồn cuộn dâng trào nhưng vẫn phải cố gắng ra vẻ chính nhân quân tử.
Lâm Hướng Vãn không mảnh vải che thân, còn Thẩm Hoài Tự lại áo mũ chỉnh tề.
Bọt xà phòng đầy bồn toát ra mùi hương trái cây mê người, cộng thêm hơi nước mờ ảo cùng đôi mắt hoa đào long lanh ướt át, lý trí của Thẩm Hoài Tự kề bên sụp đổ. Đáng nói hơn, hai tay Lâm Hướng Vãn còn cố ý miết loạn trên ngực hắn một cách như có như không.
Thẩm Hoài Tự một tay giữ chặt hai tay Lâm Hướng Vãn lên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng bóp chặt sau gáy trắng nõn thon dài của cậu, giọng nói trầm thấp đầy ẩn nhẫn: “Làm gì? Ngoan một chút.”
Lâm Hướng Vãn mím môi, nhíu mày nói: “Em không ngoan sao? Anh à, là anh không ngoan.”
Thẩm Hoài Tự híp mắt: “......”
Tiểu yêu tinh.
Cố ý.
Thấy Thẩm Hoài Tự vẫn thờ ơ, Lâm Hướng Vãn thuận thế nửa quỳ trong bồn tắm, hai tay xoay một vòng vừa vặn vòng lên cổ Thẩm Hoài Tự.
Giống như dùng bẫy lưới một con mồi.
Yết hầu Thẩm Hoài Tự thắt lại, giữa mày hơi nhăn: “Gan ngày càng lớn.”
Dù sao mọi mạch máu đều đã giao cho hắn, Lâm Hướng Vãn căn bản không sợ, tiến sát đến bên tai Thẩm Hoài Tự, nhẹ nhàng cắn một cái, đuôi mắt mang theo ý cười quyến rũ nồng đậm, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Chồ.....ng......”
Đại khái, đây chính là kiếp nạn của Thẩm Hoài Tự.
Một tiếng “Chồng ơi” khiến Thẩm Hoài Tự hoàn toàn mất đi lý trí.
Quần áo trên người hắn không biết là ai cởi ra, có thể là Lâm Hướng Vãn, cũng có thể là cả hai cùng nhau.
Bồn tắm quá nhỏ, tuy rằng đã thử vài tư thế, Lâm Hướng Vãn dường như tìm được một góc độ độc đáo, nhưng Thẩm Hoài Tự dường như không thỏa mãn chút nào.
Hai người súc rửa đơn giản xong, Lâm Hướng Vãn đã bị thô bạo ném lên chiếc giường lớn mềm mại, Lâm Hướng Vãn khẽ bật lên một cái, giây tiếp theo đã bị Thẩm Hoài Tự hoàn toàn chặn lại.
Lâm Hướng Vãn đã đánh giá thấp sự chấp niệm và hưng phấn của một người đàn ông đối với xưng hô “Chồng ơi” này.
Cậu không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, giọng nói cũng khản đặc.
Thẩm Hoài Tự đã sớm làm 0129 hầm canh sâm bổ dưỡng, mỗi lần Lâm Hướng Vãn sắp mất đi ý thức, Thẩm Hoài Tự lại đút cho cậu vài ngụm. Sau đó cậu căn bản không thể nuốt trôi, Thẩm Hoài Tự liền chính miệng đút cho cậu.
Rồi sau đó, giọng nói trầm thấp bên tai Lâm Hướng Vãn cứ lặp đi lặp lại câu mê hoặc: “Ta là ai?”
Lâm Hướng Vãn hơi thở mong manh: “Thẩm...... Hoài...... Tự.....”
Trong môi răng đều là vị canh sâm hơi đắng, Thẩm Hoài Tự cúi đầu cắn môi cậu: “Ta là ai?”
Một trận đau đớn truyền đến, Lâm Hướng Vãn nhíu chặt mày, hừ lên hai tiếng: “Ta là...... Anh, anh......”
Thẩm Hoài Tự khẽ cười, thoáng tăng lực, hỏi lại: “Ta là ai của em?”
Lâm Hướng Vãn sắp không chịu đựng nổi, ngũ tạng lục phủ đều như rung chuyển theo, khóe mắt bắt đầu rịn ra nước mắt lý trí, khóc lóc xin tha: “Là...... Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, tha em......”
Mấy lần cuối cùng, Thẩm Hoài Tự cuối cùng cũng giảm tốc, kết thúc trận chiến điên cuồng này trong tiếng rên rỉ xin tha của Lâm Hướng Vãn.
Thẩm Hoài Tự xuống giường, cầm khăn ấm lau rửa sạch sẽ cho cậu, sau đó quay lại thư phòng một chuyến, năm phút sau mới trở lại phòng ngủ, nằm lại bên cạnh Lâm Hướng Vãn, ôm chặt cậu vào lòng.
Ngày hôm sau, khi Lâm Hướng Vãn tỉnh lại, Thẩm Hoài Tự hiếm hoi vẫn còn nằm bên cạnh.
Những lần trước trong tình huống này, Lâm Hướng Vãn đều phải ngủ đến giữa trưa, hôm nay cậu cảm thấy có gì đó không giống.
Rất nhanh, cậu liền phát hiện ra sự khác biệt này.
Trước kia, Thẩm Hoài Tự ngủ hay bị bóng đè, cho dù ngủ rồi, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Từ khi hai người sống chung, chỉ cần Lâm Hướng Vãn tỉnh lại mà Thẩm Hoài Tự còn ở bên cạnh, hắn đều sẽ nhẹ nhàng giúp hắn vuốt phẳng.
Lâm Hướng Vãn nâng tay lên, ngón tay lướt qua trước mắt, dừng lại ở trán Thẩm Hoài Tự.
Sau đó cậu dừng hẳn lại.
Lam quang lưu chuyển nơi đầu ngón tay, chói mắt một chút, ngón áp út tay trái của cậu có thêm một chiếc nhẫn.
Vòng nhẫn bạch kim được khảm một viên ngọc bích hình giọt nước, ánh sáng trong suốt, một vòng kim cương vụn hình dạng sóng biển quấn quanh, xa hoa mà lại đại khí.
Lâm Hướng Vãn cho rằng mình đang nằm mơ.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vài giây, bỗng nhiên, cậu giơ tay nhéo một cái vào mặt Thẩm Hoài Tự.
Sau đó Thẩm Hoài Tự liền tỉnh.
Rất tốt, xem ra không phải mộng.
Thẩm Hoài Tự nhúc nhích giữa mày, mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt to thủy linh linh của Lâm Hướng Vãn, giọng hắn có chút khàn khàn: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Lâm Hướng Vãn lắc lắc chiếc nhẫn trước mắt Thẩm Hoài Tự, cố ý hỏi: “Cái này là gì?”
Thẩm Hoài Tự như trả thù nhéo một cái vào eo cậu, nhướng mày: “Em nói xem?”
Lâm Hướng Vãn không nhịn được cười: “Anh mua khi nào? Còn không nói cho em.”
“Đặt làm ngay sau khi trở về từ thành phố A.” Thẩm Hoài Tự cố ý nói, “Dù sao cũng là bị người ta chê trách là không hiểu tình thú.”
Nhớ tới đoạn ghi âm chê bai kia, Lâm Hướng Vãn vùi đầu vào chăn: “......”
Sao chuyện cũ còn chưa chịu qua đi hả?
Thẩm Hoài Tự vớt đầu cậu ra: “Buồn muốn chết, tôi liền không có vợ.”
“Thẩm Hoài Tự......” Giọng Lâm Hướng Vãn hơi ngứa, đôi mắt ngập nước chớp chớp: “Anh yêu em sao?”
Thẩm Hoài Tự cúi đầu hôn lấy môi cậu, không cho cậu suy nghĩ miên man: “Tôi yêu em, Thẩm Hoài Tự vĩnh viễn yêu Lâm Hướng Vãn.”
Lâm Hướng Vãn “Ưm……” một tiếng, bị nụ hôn hôn đến xoay chuyển đầu, giữa môi lưỡi dây dưa, cậu đáp lại: “Ừm, em cũng yêu anh.”
Chuyện triển lãm tranh chuẩn bị rất thuận lợi, Lâm Hướng Vãn không phải bận tâm gì, về cơ bản đều do Thẩm Hoài Tự một mình ôm lấy mọi việc.
Phong cách và cách bố trí tác phẩm tại hiện trường đều do Thẩm Hoài Tự và Tôn Truyện quyết định. Bây giờ hồi tưởng lại, có mấy lần Tôn Truyện hỏi cậu thích phong cách triển lãm nào, và có ý kiến gì về việc trưng bày không.
Lúc đó Lâm Hướng Vãn đã nói, thích hoàng hôn bờ biển, thích tất cả những sự vật có năng lượng.
Bây giờ xem ra, Thẩm Hoài Tự lúc trước chính là đang gài lời cậu.
Triển lãm tranh lần này chỉ công khai trong phạm vi nhỏ, thư mời do Tôn Truyện phụ trách.
Đây là triển lãm tranh đầu tiên của trò cưng hắn, tuy không công khai với bên ngoài, nhưng cảm giác giống như một người cha già lần đầu dẫn con trai đi thi, vừa phấn khích lại vừa khẩn trương.
Duy độc đương sự thì không có việc gì để làm, vai trò “người ngoài cuộc” này được an bài rõ ràng.
Lâm Hướng Vãn rất mong chờ hiệu quả thành phẩm tại hiện trường, nhưng Thẩm Hoài Tự cố ý úp úp mở mở: “Bảo bối, chờ một chút, đến lúc em lên sân khấu, tự nhiên sẽ nói cho em biết.”
Vì thế, Lâm Hướng Vãn bị ép rảnh rỗi.
Bất quá, Lâm Hướng Vãn cũng có một chuyện giấu Thẩm Hoài Tự.
Trong số các bức họa được dọn đến phòng trưng bày, có một bức cậu cố ý nhờ Tôn Truyện bảo quản riêng.
Lần triển lãm tranh này, Lâm Hướng Vãn nói với Thẩm Hoài Tự, vị trí quan trọng nhất cứ để lại cho cậu sắp xếp.
Thẩm Hoài Tự cho rằng cậu muốn dành nó cho bức 《Hoàng Hôn Bờ Biển》. Dù sao ngay cả Tôn Truyện cũng dành cho bức họa này đánh giá cực kỳ cao.
Lâm Hướng Vãn có lệ hai câu, bảo Thẩm Hoài Tự đừng bận tâm, dù sao cứ để lại vị trí đó cho cậu là được.
Ngay khi mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giản Thư Diệc.
Kỳ thật, Lâm Hướng Vãn cũng vẫn luôn muốn liên hệ Giản Thư Diệc, nhưng từ sau khi hiểu lầm được giải tỏa, Thẩm Hoài Tự liền không cho cậu liên hệ Giản Thư Diệc.
Ý của hắn là, chuyện này liên quan đến việc Giản Thư Diệc có thể thuận lợi xuất ngoại hay không, Lâm Hướng Vãn đành phải thôi.
Cho đến lần này Giản Thư Diệc gọi điện, nói muốn gặp cậu một mặt trước khi xuất ngoại, Lâm Hướng Vãn mới biết được, hóa ra trước đây Thẩm Hoài Tự cũng đã dùng lý do này để từ chối Giản Thư Diệc.
Lâm Hướng Vãn: “……”
Bỗng nhiên cảm thấy lớp áo ngoài vai ác của Thẩm Hoài Tự một chút cũng chưa cởi bỏ a!
Cùng ngày, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê.
Mấy tháng không gặp, Lâm Hướng Vãn thấy Giản Thư Diệc gầy đi rất nhiều, trong lòng cảm khái vạn phần: “Thư Diệc, cậu dạo này thế nào? Ba ba cậu còn làm khó cậu không?”
Sắc mặt Giản Thư Diệc thanh lãnh, phảng phất bị một tầng u buồn bao phủ, cho dù cười rộ lên, cũng mang theo một nỗi bi thương khó nói nên lời.
Anh nói: ”Không sao, xuất ngoại rồi sẽ kết thúc.”
Trong lòng Lâm Hướng Vãn như bị thứ gì cắt qua một cái, chỉ vỏn vẹn mấy chữ, đối với Giản Thư Diệc mà nói, không biết phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, gặp phải bao nhiêu khó khăn.
Cũng may Thẩm Hoài Tự có biện pháp, Lâm Hướng Vãn nghĩ.
Giản Thư Diệc mấp máy môi, dường như muốn nói gì, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn nhịn xuống.
Lâm Hướng Vãn hỏi: “Khi nào bay? Vẫn về Mỹ sao?”
Giản Thư Diệc nói: “Ngày kia, không đi Mỹ, đi Thụy Sĩ. Thẩm tiên sinh giúp tôi liên hệ một trường nghệ thuật, đến đó dạy học.”
Lâm Hướng Vãn gật đầu: “Ừm, đi Châu Âu cũng tốt, bên kia áp lực cuộc sống nhỏ hơn, làm thầy giáo cũng rất tuyệt.”
“Ừm.” Giản Thư Diệc nhìn Lâm Hướng Vãn, ánh mắt chân thành tha thiết nhiệt liệt: “Tiểu Vãn, Thẩm tiên sinh là người rất tốt, hy vọng hai người sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.”
Nếu tình cảm của anh đã định không thể nói ra, vậy cứ thoải mái chúc phúc đi. Đối với Giản Thư Diệc mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất, anh không thể tham lam cầu mong nhiều hơn.
Mà Lâm Hướng Vãn kỳ thật có chút áy náy, một người tốt và thiện lương như Giản Thư Diệc, lúc trước cậu cư nhiên lại hoài nghi anh ấy cùng Thẩm Hoài Tự.
Trừ Tiền Minh, Giản Thư Diệc là người bạn tốt nhất của cậu ở thế giới này. Anh vừa đi, hai người không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Giản Thư Diệc thậm chí không đợi được tham gia triển lãm tranh của cậu.
Lâm Hướng Vãn càng nghĩ càng khổ sở, vì thế cậu đứng dậy đi đến bên cạnh Giản Thư Diệc.
Giản Thư Diệc không hiểu gì, cũng đứng dậy theo.
Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên vươn tay ôm chặt Giản Thư Diệc, Giản Thư Diệc cả người đều ngây ra.
Tuy rằng cái ôm này không đại biểu gì, nhưng đối với Giản Thư Diệc mà nói, là Lâm Hướng Vãn cho anh chút an ủi và niềm mong nhớ cho cuộc sống dài đằng đẵng không biết trước.
Anh nghẹn ngào, muốn nói điều gì đó.
Kết quả, còn chưa mở miệng, liền cảm giác được sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo.
Lâm Hướng Vãn mặt hướng cửa, nhìn thấy Thẩm Hoài Tự thì cũng kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Hai người đều ngây ngẩn, nhưng dường như không ý thức được họ còn đang ôm nhau.
Thẩm Hoài Tự hơi nhíu mày, sải bước đi tới.
Giản Thư Diệc lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng tách ra khỏi Lâm Hướng Vãn, giọng nói nghẹn ngào cũng run nhẹ: “Thẩm tiên sinh……”
Thẩm Hoài Tự không biểu cảm gật đầu, đi đến bên cạnh Lâm Hướng Vãn, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “Nói xong chưa?”
Lâm Hướng Vãn không hề nói với Thẩm Hoài Tự, cũng không biết hắn làm sao mà biết, còn đuổi theo đến đây.
Đã vậy còn dùng giọng điệu âm dương quái khí nói chuyện, Lâm Hướng Vãn có chút khó chịu.
Giản Thư Diệc vội vàng giải thích: “Thẩm tiên sinh, là tôi hẹn Tiểu Vãn, ngài đừng trách cậu ấy, tôi không có ý khác, chỉ là muốn nói lời tạm biệt trước khi rời đi.”
Thẩm Hoài Tự nhướng mày: “Anh còn muốn có ý tứ gì nữa?”
Lâm Hướng Vãn: “……”
Không phải, Thẩm Hoài Tự anh có phải uống lộn thuốc rồi không?
Nói chuyện sao lại kẹp dao giấu kiếm thế này?!
Giản Thư Diệc có chút xấu hổ, Lâm Hướng Vãn không vui kéo ống tay áo Thẩm Hoài Tự một chút, thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hoài Tự giả vờ không biết, lập tức chuyển sang hình tượng thân sĩ trưởng thành một cách hoàn hảo: “Giản thiếu gia, có muốn cùng nhau ăn bữa tối không?”
Giản Thư Diệc cười gượng: “Không cần, Tiểu Vãn, vậy tôi đi trước đây.”
Cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám ở lại được chứ.
Lâm Hướng Vãn: “……”
Tiễn Giản Thư Diệc đi rồi, biểu cảm Thẩm Hoài Tự mới trở nên ôn hòa, hắn vươn tay kéo Lâm Hướng Vãn, lại bị tiểu thiếu gia vô tình hất ra.
Lâm Hướng Vãn bày xú mặt không thèm để ý đến hắn, không nói một lời đi ra ngoài.
Thẩm Hoài Tự thở dài đi theo sau.
Đến bãi đậu xe, Lâm Hướng Vãn đang định mở cửa xe, Thẩm Hoài Tự túm chặt cậu đè vào cửa xe, hai tay chống ở hai bên người cậu, khống chế chặt chẽ cậu trong lòng mình.
Thẩm Hoài Tự thấp giọng nói: “Giận đến vậy sao?”
Lâm Hướng Vãn không trốn được, đành phải nhìn thẳng hắn, giận dữ nói: “Ý anh vừa rồi là gì? Sao lại hung dữ với Giản Thư Diệc như vậy? Em không thể có bạn bè của riêng mình sao?”
Thẩm Hoài Tự có chút đau đầu, nhưng hắn không muốn để cậu bé biết sự thật, đành phải tự mình gánh vác vai trò kẻ ác này: “Em còn nhớ rõ mình đã kết hôn sao?”
Lâm Hướng Vãn: “Em......”
Vốn dĩ đang kiêu căng ngạo mạn, một câu hỏi của Thẩm Hoài Tự khiến cậu á khẩu không trả lời được.
“Nhưng em không có ý gì khác……” Lâm Hướng Vãn rũ mắt xuống, ủy khuất nói, “Chúng em chỉ là bạn bè, có phải anh quá nhạy cảm không.”
Thẩm Hoài Tự giơ tay nâng cằm Lâm Hướng Vãn lên, buộc cậu đối diện với mình, ngữ khí thâm tình mà lại có chút đáng thương: “Bảo bối, nhưng tôi cũng sẽ ghen.”
Lâm Hướng Vãn: “……”
Không phải anh sao còn ủy khuất hơn em?!
Vừa rồi cái vẻ mặt hung ác khắc nghiệt kia là bị anh nuốt rồi sao?!
Đêm hôm đó, để hống vị Thẩm thiếu gia đang ghen tuông, Lâm Hướng Vãn đã bị hắn lừa từ thư phòng làm đến phòng ngủ.
Thẩm Hoài Tự đâu phải là tổng tài bá đạo cao lãnh trưởng thành gì, hắn ăn giấm y như một đứa trẻ ba tuổi, Lâm Hướng Vãn đại khái đã dùng hết sự kiên nhẫn lớn nhất và tính tình tốt nhất đời này vào đêm đó.
“Đừng giận nữa được không?”
“Về sau không ôm người khác, chỉ ôm anh, chỉ hôn anh, chỉ yêu anh, được chưa?”
“Chồng ơi, anh đừng giận nữa mà!”
......
Mấy ngày trôi qua, Lâm Hướng Vãn nhớ lại những lời nói trên giường đêm đó, gương mặt vẫn còn đỏ bừng khó coi.
Thẩm Hoài Tự, rốt cuộc anh còn bao nhiêu thứ em không biết nữa?
Mắt thấy triển lãm tranh sắp đến, Lâm Hướng Vãn ngược lại lại càng ngày càng khẩn trương.
Tôn Truyện an ủi cậu, những người được mời tham dự phần lớn là bạn bè của hắn cùng một số truyền thông thường xuyên hợp tác, đều là đến để cổ động, sẽ không có vấn đề. Nhưng cậu vẫn vô cớ có chút lo lắng.
Cứ cảm thấy trong lòng có chuyện gì đó không yên ổn.
Quả nhiên, cảm giác này được chứng thực vào chính ngày diễn ra triển lãm tranh.
Tiền Minh, là người bạn tốt nhất của Lâm Hướng Vãn, là người đầu tiên nhận được thư mời.
Trên đường đến, Tiền Minh nhàm chán lướt Weibo một lát, kết quả liền phát hiện không ổn, anh lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Hướng Vãn.
Tiền Minh: “Tiểu Vãn, cậu mau xem Weibo đi, cậu hình như lên hot search rồi!”
Lâm Hướng Vãn vừa đến hiện trường triển lãm tranh, trong lòng kinh hãi, có một loại dự cảm không lành.
Từ lần trước Weibo bị người bịa đặt, Lâm Hướng Vãn trong cơn tức giận đã kéo hắc và cấm ngôn một số fan, sau đó cậu vẫn luôn không đăng nhập Weibo.
Kết quả vừa bấm vào, phát hiện tài khoản @Tiểu Lâm Đồng Học suýt nữa bị tạc hào!
Lâm Hướng Vãn giật mình, vội vàng lướt xem quảng trường Weibo.
Chuyện này nhìn qua vô cùng vi diệu.
Sau mấy lần hot search đen trước đó, sự nghi kỵ và chửi rủa trên Weibo đối với @Tiểu Lâm Đồng Học vẫn luôn không ngừng nghỉ. Chẳng qua vì Lâm Hướng Vãn không ra mặt đáp lại, nên cứ cách ba ngày hai bữa lại có anti-fan nhảy nhót dưới Weibo.
Biến chuyển xuất hiện từ một blogger tên là @Này Lâm Phi Bỉ Lâm đã đăng một bài viết gây sốc.
Đại ý là nói, hắn đã từng gặp @Tiểu Lâm Đồng Học, những bài viết trên mạng nói cậu không phải là đối tượng của tổng tài hào môn kia, cùng với việc là đồ đệ của họa sĩ nổi tiếng nọ đều là bịa đặt.
Vì thế liền có cư dân mạng nghe tin mà đến.
“Vậy ý cậu là thật sao? Bằng chứng đâu?”
“Cậu không phải là nick phụ của @Tiểu Lâm Đồng Học đấy chứ? Tự mình tẩy trắng cho mình?”
“Thời buổi này bịa đặt chỉ cần một cái miệng không ngờ bác bỏ tin đồn cũng chỉ cần một cái miệng sao? Ai cũng không đứng về phía nào, chỉ tin tưởng bằng chứng, mời đăng ảnh cảm ơn!”
“Đồng ý với lầu trên, có ảnh thì đăng, không có thì đừng dẫn dắt dư luận!”
Bài viết đến đây vẫn còn tính là bình thường.
Lâm Hướng Vãn suy đoán, vị blogger này đứng ra chứng minh cho cậu, có phải là thật sự đã từng gặp cậu không?
Dù sao trước khi bái sư, Lâm Hướng Vãn cũng đã từng học đại lớp ở Học viện Mỹ thuật Giang Đô, một số bức họa trên Weibo của cậu đã từng được vẽ trong giờ giảng, có một số bạn học đã từng thấy qua.
Nhưng tiếp theo, lời lẽ của vị blogger này bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
@Này Lâm Phi Bỉ Lâm: Nếu đã có người tìm ra được ảnh chụp của tổng tài hào môn kia, vậy sao không ai liên tưởng một chút đến tin tức hot search cách đây không lâu nhỉ? Chỉ dẫn tin tức kinh tế tài chính.
Vì thế, dưới sự nhắc nhở của blogger, cư dân mạng thần thông quảng đại quả nhiên tìm được manh mối.
Một tháng trước, ảnh chụp họp báo ký kết quan hệ hợp tác chiến lược giữa tổng tài Khoa học Kỹ thuật Khán Phục và chính phủ Giang Đô, trong đó có một tấm chụp được cảnh tổng tài hào môn và công tử nhà họ Giản chụp chung.
Hai người cùng nâng ly champagne chúc mừng, hình ảnh mờ ảo ấm áp, tuy đã bị làm mờ, nhưng vẫn nhận ra là ai.
Nhưng cho dù là như vậy, cư dân mạng vẫn phát hiện logic không đúng.
“Blogger làm sao cậu xác định vị thiếu gia J này chính là @Tiểu Lâm Đồng Học?”
“Đúng vậy, tài khoản và người thật hình như không có liên hệ tất yếu nhỉ?”
Nhằm vào nghi vấn này, @Này Lâm Phi Bỉ Lâm lại tung tin nóng, mọi người không ngại đi xem diễn đàn Đại học Giang Đô, vị thiếu gia J này, từ rất sớm đã quen biết giáo sư S của học viện mỹ thuật, ảnh chụp hoạt động mấy năm trước có thể chứng minh điểm này.
Rất nhanh, tin nóng này cũng được cư dân mạng chứng thực là thật sự tồn tại.
Hướng gió dư luận bắt đầu thay đổi, dù sao có quá nhiều sự trùng hợp, mà những chuyện trùng hợp như vậy tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.
Nhưng mà lúc này, một blogger khác tên là @Phì Phì Phi Phi bỗng nhiên tung ra một tin nóng mang tính bùng nổ.
“Nhược nhược bóc phốt một chút, cách đây một thời gian tôi cùng bạn bè đi du lịch ở thành phố A, ở tiệc tối lửa trại có gặp một cậu trai xinh đẹp, bạn trai cậu ấy hình như chính là vị tổng tài hào môn này, nhưng lại không phải là công tử J trong ảnh chụp nga [hư]”
Khu bình luận lập tức sôi sục.
“Oa! Ý gì? Trong nhà một người bên ngoài một người?”
“Vị tỷ muội này, dưa này có bảo đảm thật không?”
“Nếu là thật thì cũng quá sốc!”
“Đăng ảnh đăng ảnh, không ảnh không chân tướng!”
Mà @Này Lâm Phi Bỉ Lâm lập tức nhắn tin cho vị blogger này.
@Này Lâm Phi Bỉ Lâm: “Chào bạn, xin hỏi có ảnh chụp không?”
@Phì Phì Phi Phi: “?”
@Này Lâm Phi Bỉ Lâm: “Tôi biết tổng tài kia quả thật có tiểu tam, cho nên muốn xác nhận với bạn một chút.”
@Phì Phì Phi Phi: “Thật sao? Cậu trai kia rất ngoan rất đáng yêu, hai người họ nhìn rất ân ái nha!”
@Này Lâm Phi Bỉ Lâm: “Cho nên không thể trông mặt mà bắt hình dong a! Thật ra tôi có ảnh chụp đối tượng ngoại tình của hắn, chỉ là muốn xác nhận một chút.”
@Phì Phì Phi Phi: “Vậy hay là cùng nhau đăng đi?”
Vì thế, @Phì Phì Phi Phi có được một tấm ảnh của Lâm Hướng Vãn.
Mà @Này Lâm Phi Bỉ Lâm lại có được một tấm ảnh thân mật chụp Thẩm Hoài Tự và Lâm Hướng Vãn ở bờ biển.
Chuỗi bằng chứng tạo thành một vòng khép kín hoàn hảo.
Dư luận trên mạng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Một bộ phận người đồng tình @Tiểu Lâm Đồng Học đồng thời, Weibo @Lâm Hướng Vãn cũng bị người ta lột ra.
Hơn nữa nhanh chóng bị gắn mác “Nam tiểu tam”.
“Ôi trời, vị diễn viên hồ dán mười tám tuyến này đã giải nghệ lâu rồi nhỉ?”
“Nhớ mang máng từng đóng một bộ phim ngắn? Sau đó đánh đạo diễn nên bị phong sát?”
“Internet có ký ức, ba phút tôi phải biết tất cả dưa của hồ dán!”
“Hồ dán xác thật bị phong sát! Hơn nữa các bạn có phải đã quên thân phận của hắn không?”
“Đây là giả thiếu gia trong vụ thật giả thiếu gia của hào môn nọ đi?”
“Cho nên giả thiếu gia bị đuổi khỏi hào môn sau đó vì bám víu hào môn mà cam tâm làm tiểu tam?”
......
Tốc độ lan truyền của tin tức bát quái trước nay không thể lường trước, #Diễn viên phim ngắn mười tám tuyến LXW biết là tiểu tam vẫn làm tiểu tam#, #Nhân thiết giả thiếu gia hào môn một lần nữa phá vỡ giới hạn đạo đức# trực tiếp chiếm lĩnh hot search.
Tiếp đó không biết cư dân mạng nào để lại lời nhắn: “Tin nội bộ, @Tiểu Lâm Đồng Học hôm nay hình như có triển lãm tranh, nhưng vé không bán ra công khai, không biết có ai có cách kiếm được vé đến hiện trường không?”
“Sao tôi lại có cảm giác, tiểu hồ dán có khi nào sẽ đến gây chuyện không?”
“Ha ha ha ha tuy rằng đồng tình thiếu gia J, nhưng Tu La tràng này quá sốc!”
“Có ai đi hiện trường cầu trực tiếp online!”
Lâm Hướng Vãn luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc, sao lại cố tình ra hot search này đúng vào ngày triển lãm tranh của cậu.
Phải biết, tài khoản Weibo tên thật này của cậu, vẫn là công ty mở cho cậu, từ sau khi Trương Hiểu Phong không quản cậu nữa, về cơ bản liền thuộc về nick phế.
Tâm trạng tốt đẹp, vì chuyện này mà trở nên đặc biệt không tốt.
Lâm Hướng Vãn giận muốn chết, nếu để cậu tra được chuyện này là ai làm, cậu nhất định phải lột gân rút da người đó.
Nhưng cậu suy nghĩ một chút, tài khoản @Tiểu Lâm Đồng Học trước đây không ra đáp lại, là vì cân nhắc đến ảnh hưởng của Giản Thư Diệc.
Nhưng hiện tại, Giản Thư Diệc đã thuận lợi xuất ngoại, Giản Nghiệp Khải tuy rằng rất tức giận, nhưng ông ta không biết đây là một vở kịch do Thẩm Hoài Tự và Giản Thư Diệc diễn.
Cho đến khi Thẩm Hoài Tự xác nhận Giản Thư Diệc đã an toàn đến nơi, hơn nữa người của Giản Nghiệp Khải căn bản không tìm thấy anh, mọi chuyện mới lắng xuống.
Mà hạng mục hợp tác giữa Khoa học Kỹ thuật Khán Phục và chính phủ đã khởi động, cho dù Giản Nghiệp Khải biết được chân tướng, cũng đã mất lực xoay chuyển tình thế.
Bức họa thần bí của Lâm Hướng Vãn đã được dọn đến hiện trường, cậu cố ý yêu cầu Thẩm Hoài Tự đến muộn nửa giờ, chính là muốn cho hắn một bất ngờ.
Lâm Hướng Vãn tức muốn chết, chuyện này nói gì cũng phải bắt Thẩm Hoài Tự đứng ra làm sáng tỏ cho cậu.
Mà khi Lâm Hướng Vãn đi ra cửa chờ Thẩm Hoài Tự, người chờ đến lại là Lâm Trăn cùng với một gương mặt quen thuộc.
Lâm Hướng Vãn kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Lâm Trăn dường như đã sớm đoán trước được sẽ nhìn thấy Lâm Hướng Vãn, nói với nam sinh trẻ tuổi bên cạnh: “Là người cậu nhìn thấy đó sao?”
Nam sinh vốn dĩ không tin, kết quả nhìn thấy Lâm Hướng Vãn bằng xương bằng thịt, rốt cuộc lộ ra ánh mắt khinh thường ghét bỏ: “Cậu còn nhớ tôi sao? Thì ra cậu thật sự là tiểu tam.”
Lâm Hướng Vãn sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra, hóa ra người này là kẻ cơ bắp đi bờ biển thành phố A lần đó.
Lúc ấy hắn còn mượn cớ đăng ảnh để thêm WeChat Lâm Hướng Vãn, kết quả vì Thẩm Hoài Tự ghen, Lâm Hướng Vãn lại xóa đi.
Lâm Hướng Vãn nhíu mày: “Thì ra là cậu a, cậu đến làm gì?”
Nam sinh đeo tai nghe, trực tiếp giơ điện thoại di động lên trước mặt Lâm Hướng Vãn, một bộ dáng sứ giả chính nghĩa: “Phát trực tiếp a, để cư dân mạng xem xem loại tiểu tam như cậu rốt cuộc có kết cục tốt đẹp gì!”
Lâm Trăn đứng bên cạnh, chế giễu như hỏi: “Lâm Hướng Vãn, cậu cho rằng cư dân mạng không biết mục đích cậu đến đây sao? Triển lãm tranh của thiếu gia nhà họ Giản, một tiểu tam như cậu công khai đến hiện trường khiêu khích, có phải quá không biết xấu hổ không!”
Lâm Hướng Vãn tức khắc hiểu ra, cậu dở khóc dở cười: “Cho nên, hóa ra những lời bịa đặt trên mạng là do cậu tung ra đi?”
“Bịa đặt?” Lâm Trăn lãnh đạm nhìn cậu, bỗng nhiên cười lớn: “Lâm Hướng Vãn, ba mẹ nếu biết cậu làm loại chuyện mất mặt xấu hổ này, cậu đoán họ có thể sẽ hối hận vì lúc trước biết rõ cậu là giả, còn khăng khăng muốn giữ cậu lại Lâm gia không?”
Lâm Hướng Vãn trong nháy mắt dường như đã hiểu.
Nói đi nói lại, điều Lâm Trăn quan tâm nhất vẫn là thân phận của cậu ở Lâm gia.
Cho nên mặc kệ cậu nói thế nào chỉ có thể làm, Lâm Trăn đều phải tranh hơn thua với cậu, cho dù chuyện này hay vật này không phải là thứ hắn cần, hắn cũng muốn đoạt.
Cho dù chuyện này không hề có xung đột lợi ích với hắn, Lâm Trăn cũng siêng năng muốn hủy diệt cậu.
Chỉ vì thỏa mãn tâm lý tự ti vặn vẹo ích kỷ của chính mình.
Trước kia là Thẩm Đình Ý, Lâm Trăn cũng không thấy yêu hắn nhiều lắm, có lẽ hắn cũng chỉ coi Thẩm Đình Ý là công cụ tranh đấu với chính mình.
Nếu cho hắn biết thân phận thật sự của mình và Thẩm Hoài Tự, Lâm Trăn đại khái cũng sẽ sụp đổ đi?
Lâm Hướng Vãn chán ghét Lâm Trăn, nhưng cậu chưa bao giờ coi hắn là kẻ địch, cậu vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta gấp ba dâng trả”.
Hôm nay là Lâm Trăn nháo đến triển lãm tranh của cậu, vậy đừng trách cậu không khách khí.
Lâm Trăn thấy Lâm Hướng Vãn không nói gì, càng đắc ý ngạo mạn: “Cậu có thư mời sao? Sẽ không chỉ có thể ở cửa đáng thương vô cùng đứng chờ người đi?”
Lâm Hướng Vãn nhìn mắt kẻ cơ bắp vẫn luôn giơ điện thoại di động.
Nếu các người muốn phát trực tiếp, vậy cậu liền thành toàn quảng đại cư dân mạng, xem xem hôm nay rốt cuộc là ai mất mặt xấu hổ.
Lâm Hướng Vãn bỗng nhiên cười cười: “Sao nào, cậu có thư mời sao?”
Mục đích Lâm Trăn hôm nay rất đơn giản, chính là muốn hoàn toàn xé toang khuôn mặt dối trá của Lâm Hướng Vãn, tự nhiên nguyện ý để cậu tiến vào hội trường: “Cậu muốn đi vào, tôi có thể đưa cậu, nhưng cậu nghĩ kỹ, hậu quả đi vào là gì chưa?”
Lâm Hướng Vãn quả thực vô đại ngữ.
Nếu cậu đã muốn diễn như vậy, vậy bổn thiếu gia phụng bồi đến cùng.
Cậu làm bộ phẫn nộ nhưng lại bất lực: “Cái đó cậu đừng quản! Hôm nay tôi nhất định phải gặp Thẩm Hoài Tự!”
Kẻ cơ bắp vẫn luôn phát trực tiếp, từ khi Lâm Hướng Vãn xuất hiện trong hình ảnh, nhiệt độ phòng live stream thẳng đến 10 vạn +.
“Báo động Tu La tràng!!!”
“Sống cả đời tôi lại có thể vào phòng live stream tiểu tam khiêu khích nguyên phối kiểu này, tôi thật là tiền đồ O(∩_∩)O~~”
“Ai mà không đâu! Dự đoán không thưởng, ai sẽ cuối cùng giành được tổng tài hào môn?!”
“Đầu một phiếu cho Tiểu Lâm Đồng Học, người ta kia mới kêu xứng đôi hảo sao?”
“Tuy rằng tôi không đứng về phía tiểu tam, nhưng xét về nhan sắc, tam vẫn là tốt hơn, chỉ nhìn gương mặt quyến rũ kia thôi, tôi đã tim đập không ngừng, khó trách đại lão cũng khổ sở vì mỹ nhân quan.”
......
Bình luận phòng live stream điên cuồng làm mới, dù sao xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hơn nữa còn là phát trực tiếp tại hiện trường, cái này so với lướt video ngắn kích thích hơn nhiều!
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Lâm Trăn, Lâm Hướng Vãn đi theo phía sau hắn hướng về hội trường.
Bất quá Lâm Hướng Vãn vẫn có chút tò mò: “Vé vào cửa của cậu rốt cuộc từ đâu ra?”
Thư mời đều do Tôn Truyện phụ trách, cũng không biết đã phát bao nhiêu, Lâm Hướng Vãn thầm nghĩ, chẳng lẽ triển lãm tranh của cậu cũng có vé hoàng ngưu sao?
Nếu thật là như vậy, thì thật đúng là có chút buồn cười.
Lâm Trăn lạnh lùng nói: “Tìm Thẩm Đình Ý làm cho.”
Lâm Hướng Vãn: “......”
Hai người các cậu thật đúng là trời sinh một đôi đâu!
Lâm Hướng Vãn cùng Lâm Trăn đi đến cửa hội trường, Lâm Trăn vừa mới lấy ra một tấm chứng nhận truyền thông, nhân viên công tác ở cửa vừa thấy Lâm Hướng Vãn, lập tức liền muốn chào hỏi.
Bị Lâm Hướng Vãn dùng một động tác “Hư” ngăn lại.
Ba người thuận lợi tiến vào hội trường, khách khứa tại hiện trường ai nấy nán lại trước các tác phẩm, cũng không chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ.
Ánh mắt Lâm Trăn quét một vòng, sau đó khẽ nhíu mày.
Lâm Hướng Vãn nhướng mày, nhịn vất vả mà vẫn phải diễn kịch.
Chỉ còn nửa giờ nữa là đến lễ khai mạc triển lãm tranh, Lâm Hướng Vãn gửi tin nhắn cho Thẩm Hoài Tự, hỏi hắn đến đâu rồi.
Thẩm Hoài Tự hồi đáp: 【Vừa xuất phát, có chút kẹt xe.】
Lâm Hướng Vãn: 【Vậy anh giúp em làm một chuyện.】
Thẩm Hoài Tự: 【Em nói đi.】
Lâm Hướng Vãn gửi cho Thẩm Hoài Tự một tin nhắn thoại.
Thẩm Hoài Tự lập tức gọi lại cho cậu: “Em xác định? Đây chính là triển lãm tranh đầu tiên của em.”
Tuy rằng tiếc nuối, nhưng sự việc đã đến nước này, chuyện cần giải quyết và người cần giải quyết, luôn phải giải quyết.
Lâm Hướng Vãn ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Kịch hay đương nhiên phải cùng nhau xem mới được.”
Khách quý đều tụ tập ở bên trong sảnh, Lâm Hướng Vãn cố ý dẫn Lâm Trăn cùng kẻ cơ bắp đi về phía đám đông.
Lâm Hướng Vãn điều chỉnh biểu cảm, đôi mắt hoa đào long lanh mang vẻ ủy khuất nhìn Lâm Trăn, dùng âm thanh run rẩy mà toàn bộ hiện trường đều nghe được: “Anh, em biết anh ghét em, nhưng em đã dọn ra khỏi Lâm gia rồi, vì sao anh còn muốn theo em không tha?”
Lâm Trăn ngẩn ra, tức khắc không hiểu Lâm Hướng Vãn đang nói cái gì.
Hiện trường triển lãm tranh vốn dĩ yên tĩnh, chỉ có nhạc nhẹ ôn hòa cùng tiếng khách quý nói nhỏ thảo luận.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng nói mang theo tiếng nức nở, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.
Kẻ cơ bắp đại khái cũng không phản ứng kịp, nhưng hắn nhạy bén hướng điện thoại phát trực tiếp về phía hai người.
Hiện trường không thấy Giản Thư Diệc và Thẩm Hoài Tự, Lâm Trăn vốn đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Hướng Vãn cư nhiên lại chĩa mũi nhọn vào chính mình trước.
Lâm Trăn lập tức thẹn quá thành giận: “Cậu đang nói cái gì? Chẳng lẽ không phải cậu không biết xấu hổ làm tiểu tam, hôm nay còn nháo đến triển lãm tranh của người ta sao? Liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, toàn bộ hội trường nổ tung, những người có mặt sôi nổi móc điện thoại ra, một bộ dáng xem náo nhiệt.
Tôn Truyện đang ở lầu hai cùng khách quý nhiệt tình trò chuyện, nghe được tiếng cãi vã kịch liệt từ lầu một, vội vàng xuống lầu.
Kết quả ở cửa cầu thang bị nhân viên phục vụ ngăn lại: “Thầy Tôn, anh Lâm nói, mời ngài đừng đi xuống trước.”
Tôn Truyện giận dữ nói: “Sao lại thế này? Tiểu Vãn đang cãi nhau với ai?”
Nhân viên phục vụ dựa theo lời Lâm Hướng Vãn dặn dò nói: “Anh Lâm nói ngài cứ xem trước là được, Thẩm tiên sinh cũng sắp đến rồi.”
Tiếng cãi vã dưới lầu còn tiếp tục, nếu Tiểu Vãn đã nói như vậy, Tôn Truyện đành phải tĩnh xem kỳ biến.
Từ khi dọn ra khỏi Lâm gia, Lâm Hướng Vãn đã lâu không cùng Lâm Trăn đối đầu trực diện, không ngờ hắn cùng Thẩm Đình Ý ở chung chưa đầy một năm, cư nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nếu đã như vậy, Lâm Hướng Vãn đành phải theo lời hắn: “Thật sự không liên quan gì đến cậu sao? Vậy cậu nói xem, rốt cuộc tôi làm tiểu tam của người ta như thế nào?”
Lâm Trăn bị chọc tức, đi đến giữa đám đông, lớn tiếng giận dữ nói: “Vậy tốt thôi, vậy để hiện tại nhiều người như vậy cùng nhau xem, rốt cuộc cậu không biết xấu hổ đến mức nào!”
Nói xong, Lâm Trăn bỗng nhiên hướng nhân viên chiếu phim ra hiệu.
Trung tâm phòng triển lãm là bục chủ tịch, hoa tươi vây quanh, màn lụa mỏng điểm xuyết, trên màn hình đang luân phiên phát các tác phẩm của triển lãm tranh.
Lúc này, màn hình lớn lập tức tối đen.
Kẻ cơ bắp vẫn luôn giơ điện thoại phát trực tiếp, khu bình luận phòng live stream điên cuồng làm mới!
“Thảo thảo! Tu La tràng biến hiện trường vả mặt quy mô lớn!”
“Thiếu gia nhà họ Giản từ đầu đến cuối cũng chưa xuất hiện, lúc đó tôi đã cảm thấy có vấn đề!”
“Cho nên cái này tính là gì? Kịch bản tự biên tự diễn? Kết quả tự vả mặt mình?”
“Càng buồn cười là, cư nhiên ba mẹ cũng ở hiện trường, quá cẩu huyết đi?!”
“A a a chẳng lẽ chỉ có tôi từ mảnh vụn pha lê tìm đường ăn sao? Động tác sờ mặt kia của tổng tài hào môn quá dễ thương đi!!!”
“Tỷ muội tôi cũng vậy ha ha ha, bộ dáng tiểu yêu tinh biến sắc mặt ủy khuất ba ba kia quá chọc người yêu đi!!!”
.......
Còn có cư dân mạng càng chú ý tin nóng bản thân.
“Cho nên cái gọi là chính thất và tiểu tam kỳ thật căn bản chính là một người??”
“Lầu trên nói đúng! Cho nên ghen ghét khiến người ngu xuẩn a, thuần túy là ô long sao!”
“Cười chết tôi nếu là kẻ tung tin nóng, lúc này trực tiếp tìm cái hầm chui xuống đi thôi!!”
“Để tôi tóm tắt lại a...... Tiểu Lâm Đồng Học chính là tiểu thiếu gia nhà họ Lâm? Cũng là tiểu kiều thê của tổng tài hào môn, cũng là đệ tử thân truyền của họa sĩ nổi tiếng?”
“Tóm tắt đúng!”
“Cho nên toàn mạng đều đang điên cùng vị thật thiếu gia này? Mạng của cư dân mạng chúng tôi không phải là mạng sao??”
Cư dân mạng cũng không phải người ăn chay, cảm giác bị người ta coi như khỉ đùa, đương nhiên muốn bắt đầu thảo phạt.
“@Lâm Hướng Vãn giải nghệ một năm còn bị người ta lôi ra, từ giới giải trí liên tục chiến đấu sang giới mỹ thuật, @Tiểu Lâm Đồng Học cũng hành sự điệu thấp, khó khăn lắm mở màn triển lãm tranh, còn phải bị cái gọi là người nhà nhục nhã trước mặt mọi người, cũng là đổ tám đời vận xui máu! Có thể nói là ‘nguyên phối’ thảm nhất & ‘tiểu tam’ oan nhất trong lịch sử!”
Rất nhanh, buổi phát trực tiếp của vị kẻ cơ bắp này bị tố cáo.
Còn có sứ giả chính nghĩa, trực tiếp tố cáo tài khoản của hắn đến trang web chính thức của Tập đoàn Thẩm thị và để lại lời nhắn.
@Tập đoàn Thẩm Thị @Khoa học Kỹ thuật Khán Phục lão bản nương của các ngài đều sắp bị người ta bắt nạt chết rồi, phía chính phủ sao còn chưa ra tay??
Thư ký Dương nhận được tin tức từ trung tâm quản lý dư luận của Văn phòng Tổng giám đốc, lập tức xử lý sự kiện hot search.
Nền tảng ngay lập tức cấm vĩnh viễn tài khoản liên quan.
Tuy rằng an ủi được cư dân mạng, nhưng cổ đông của Tập đoàn Thẩm thị lại không mua lòng, dù sao bất kỳ lời nói việc làm nào của người cầm quyền cũng sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty.
Thư ký Dương lập tức báo cáo chuyện này cho Thẩm Hoài Tự.
Hiện trường triển lãm tranh, Lâm Trăn đã bị nhân viên công tác khống chế.
Cha mẹ Lâm đau đớn vô cùng, nhưng hiện tại loại tình huống này bọn họ đã không có cách nào xử lý, tất cả đều phải chờ ý tứ của nhà họ Thẩm.
Nói đúng hơn, là phải đợi ý tứ của Thẩm Hoài Tự.
Thư ký Dương báo cáo xong, Thẩm Hoài Tự không nói hai lời, trực tiếp đăng nhập tài khoản Weibo tại hiện trường.
Trước mặt hơn 100 người tại hiện trường, Thẩm Hoài Tự ôm Lâm Hướng Vãn vào lòng, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh tự chụp chung với Lâm Hướng Vãn.
Không đợi Lâm Hướng Vãn phản ứng kịp, một tấm ảnh chụp chung không làm đẹp không bộ lọc cứ thế mà long lanh được đăng lên.
@Thẩm Hoài Tự: Tôi và tiên sinh của tôi tròn một năm @Lâm Hướng Vãn @Tiểu Lâm Đồng Học
【Hình ảnh】 【Hình ảnh】
Tấm ảnh đầu tiên là ảnh chụp chung, tấm thứ hai là giấy chứng nhận kết hôn.
Ngay sau đó, trang chính thức của Khoa học Kỹ thuật Khán Phục và Tập đoàn Thẩm thị lập tức chuyển tiếp tài khoản Weibo ba không này không fan không theo dõi, thậm chí ngay cả dấu V vàng nhỏ cũng chưa gắn.
@Khoa học Kỹ thuật Khán Phục: Nghe nói có người bắt nạt lão bản nương của chúng tôi? @Thẩm Hoài Tự lão bản ngài thấy thế nào?
【Hình ảnh】 【Hình ảnh】
Tấm ảnh đầu tiên là nghiêm chỉnh thanh minh đóng dấu đỏ của Khoa học Kỹ thuật Khán Phục, tấm thứ hai là thư luật sư đối với kẻ bịa đặt lần này.
@Tập đoàn Thẩm Thị: Nghe nói có người bắt nạt phu nhân chủ tịch của chúng tôi? @Thẩm Hoài Tự chủ tịch ngài thấy thế nào?
【Hình ảnh】 【Hình ảnh】
Tấm ảnh đầu tiên là nghiêm chỉnh thanh minh đóng dấu đỏ của Tập đoàn Thẩm thị, tấm thứ hai chuyển tiếp thư luật sư của Khoa học Kỹ thuật Khán Phục.
Không chỉ có thế, Tôn Truyện cũng học theo đăng ký tài khoản Weibo tại hiện trường.
@Tôn Truyện: Nghe nói có người bắt nạt đệ tử của tôi @Tiểu Lâm Đồng Học @Lâm Hướng Vãn, đừng hỏi tôi thấy thế nào, tôi chỉ biết dùng mắt xem —— Đồ nhi ngoan triển lãm tranh, vốn dĩ muốn điệu thấp, hiện tại xem cũng không điệu thấp nổi! Hoan nghênh mọi người cùng nhau thưởng thức [liên kết hoạt động]
Chưa đầy mười phút, tài khoản Weibo của Thẩm Hoài Tự và Tôn Truyện được phía chính phủ chứng thực, giới thiệu dưới dấu V vàng nhỏ đơn giản mà bá khí.
@Thẩm Hoài Tự Hợp pháp trượng phu của Lâm Hướng Vãn tiên sinh.
@Tôn Truyện Sư phụ của Lâm Hướng Vãn tiên sinh.
Hot search top 3 Weibo trực tiếp từ #Lâm Hướng Vãn tiểu tam#, #Tổng tài hào môn ngoại tình diễn viên hồ dán mười tám tuyến#, #Ân oán hào môn thật giả thiếu gia# biến thành như thế này.
#@Lâm Hướng Vãn @Thẩm Hoài Tự
