SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 73

Chương 73: Cẩu Lương Ăn No Nê

 

Ngày hôm sau, Lâm Hướng Vãn về Gallery, vừa kịp lúc đài truyền hình tới chụp tư liệu.

Tôn Truyện vốn định để Lâm Hướng Vãn làm gương mặt đại diện lên hình, nhưng nhìn thấy dấu vết trên cổ cậu, anh đỡ trán thở dài một tiếng: “Mấy đứa trẻ này thật là không biết tiết chế gì hết!”

Lâm Hướng Vãn vốn dĩ cũng không định lên hình, hơn nữa nói đến cùng chuyện này cũng không thể trách cậu.

Cái lão đàn ông Thẩm Hoài Tự kia, trên con đường tự chứng minh năng lực đã là nhất kỵ tuyệt trần, không ai sánh bằng rồi!

Lâm Hướng Vãn cười gượng gạo: “Sư phụ, ngài tham gia phỏng vấn là được, con sợ xã giao, lười đi.”

Người ta dỗ dành nói năng hoạt ngôn như thế, Tôn Truyện không thấy cậu sợ xã giao chỗ nào: “Lát nữa tôi phải tìm Thẩm Hoài Tự nói chuyện lại một lần nữa, mê đắm sắc đẹp cũng không thể ảnh hưởng sự nghiệp của đồ nhi tôi!”

Lâm Hướng Vãn âm thầm cười trộm: “Sư phụ nói rất đúng, ngài nên dạy dỗ hắn một chút, con bây giờ cầm bút vẽ cũng thấy mệt.”

Tôn Truyện lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ đi tiếp nhận phỏng vấn.

Gallery của Tôn Truyện rất rộng, bất quá cộng thêm những bức họa Lâm Hướng Vãn giận dỗi dọn về mấy hôm trước, thì hơi có vẻ chen chúc.

Sau khi hai người từ thành phố A trở về, Thẩm Hoài Tự đã lập tức âm thầm đi tìm Tôn Truyện.

Biệt thự bên kia đã sửa chữa gần xong, ý của Thẩm Hoài Tự là muốn dọn những bức họa này qua đó.

Nhưng Tôn Truyện lại cho hắn một đề nghị, tại sao không tổ chức cho Lâm Hướng Vãn một buổi triển lãm tranh?

Tuy rằng xét từ góc độ chuyên môn, một số bức tranh vẫn còn không gian tiến bộ, nhưng đối với một họa sĩ mà nói, không ai không mong chờ có thể có một buổi triển lãm tranh của riêng mình.

Thẩm Hoài Tự sớm đã có ý tưởng này, giờ phút này càng thêm ăn nhịp: “Vậy dứt khoát làm cho cậu ấy một bất ngờ đi? Tôn Giáo sư thấy sao?”

Tôn Truyện vui vẻ nói: “Nhất định phải làm!”

Hai người đều là phái hành động, Thẩm Hoài Tự phụ trách tìm địa điểm, Tôn Truyện phụ trách tạo dư luận giai đoạn trước và công tác chuẩn bị triển lãm.

Cho nên những bức họa dọn về trước đó liền tạm thời được cất giữ ở Gallery.

Lần phỏng vấn này vừa vặn là một cơ hội, Tôn Truyện trong cuộc phỏng vấn đã chủ động tiết lộ, tác phẩm vẽ cho quảng bá văn hóa du lịch là do đệ tử thân truyền của anh thực hiện.

Ban Văn Hóa Du Lịch Giang Đô rất biết tạo nhiệt độ, cuộc phỏng vấn này đã gây ra một sự chấn động không nhỏ trong giới.

Tôn Truyện là đại sư mỹ thuật đương đại, trước đây tuyên bố không thu nhận đệ tử, kết quả chớp mắt liền đích thân làm tuyên truyền cho học trò.

Nơi nào có dân mạng, nơi đó có thị phi, vì thế cả mạng xã hội đều đang tìm kiếm đệ tử thân truyền thần bí của họa sĩ Tôn Truyện.

Kết quả vài ngày sau, lại có dân mạng bới tới Weibo của @Tiểu Lâm đồng học.

Cậu có thói quen đăng các tác phẩm của mình lên Weibo, bất quá có một số bản thảo thương mại, để tránh xâm quyền, trước khi công khai, cậu đều sẽ làm mờ hoặc đánh mã hình ảnh.

Lần trước họa xong, cậu cũng xử lý như vậy rồi đăng lên Weibo.

Vì thế, những dân mạng siêng năng lại lại lại bắt đầu tụ tập ở phía dưới Weibo của Tiểu Lâm đồng học.

“Không phải chứ? Có còn liêm sỉ không? Chuyện này cũng muốn ké?”

“Trước hai ngày ké danh tiếng bạn trai tổng tài bá đạo hào môn của người ta, hôm nay lại ké danh tiếng đệ tử Giáo sư họa sĩ Tôn Truyện! Muốn nổi đến mức nào vậy?”

“Fan cũng không ít sao còn thích ăn vạ như thế?”

Đương nhiên cũng có fan vào phản bác.

“Cười chết! Các người nhìn ra từ đâu mà @Tiểu Lâm đồng học đăng chính là bức tranh tuyên truyền văn hóa du lịch này?”

“Đúng vậy hình ảnh đều đánh mã, chẳng lẽ các người có mắt nhìn xuyên thấu sao?”

“Lầu trên, bảo vệ thái thái nhà cậu như thế cẩn thận, coi chừng sập nhà đè chết cậu!”

“Sập hay không tôi không biết, tôi chỉ biết các người không hề có chứng cứ mà cứ phun loạn thì thối lắm!”

“Tôi nhớ rõ thái thái nhà cậu miệng cũng rất khắc nghiệt, trước kia lúc phát sóng trực tiếp cãi nhau với anti-fan không phải rất hăng hái sao, sao đến mấy chuyện này lại không dám ra nói chuyện? Là chột dạ sao?”

“Ha ha cười chết, chỉ dám chặn, cấm ngôn, xóa bình luận mà không dám bác bỏ tin đồn?”

“Không sai, trong lòng có quỷ đi, kẻ sao chép quái, quỷ ăn vạ! Thật là đệ tử đại sư, Weibo đã sớm đăng xác thực rồi chứ?”

“Đúng vậy, Tôn Truyện là Giáo sư Học viện Mỹ thuật Giang Đô, hắn liền trường học tốt nghiệp trên Weibo còn không có sao? Lẽ nào là cái trường gà rừng, hoặc là căn bản là chưa từng học đại học?”

“Lầu trên phân tích có lý, ngồi chờ chính chủ bị sao chép ra vả mặt.”

Weibo ồn ào đến túi bụi, nhưng Lâm Hướng Vãn căn bản không có cơ hội xem, bởi vì mấy ngày nay cậu bị Tôn Truyện nhốt ở Gallery sáng tác kín.

Tôn Truyện không nói cho cậu muốn làm cái gì, nhưng chậm trễ thời gian dài như vậy, Lâm Hướng Vãn xác thật cần gia tăng khôi phục xúc cảm.

Cho nên ngày đó hot search “Trăm miêu đồ” bị vu hãm, Lâm Hướng Vãn chặn, cấm ngôn kẻ bịa đặt xong, liền vẫn luôn không đăng Weibo.

Nhưng chỉ cần cậu không ra bác bỏ tin đồn, nhóm anti-fan liền ba ngày hai bữa kéo đến Weibo của cậu mắng.

Chuyện này vốn dĩ không có gì nóng sốt, nhưng ngày đó Lâm Trăn lại không cẩn thận dạo tới khu vực chung Weibo, lướt thấy tin nóng liên quan.

Từ khi Lâm Trăn cùng Thẩm Đình Ý làm ầm ĩ chuyện ly hôn, Lâm Trăn trên cơ bản liền ở vào trạng thái nửa rút khỏi giới giải trí, người đại diện cũng không còn dẫn dắt hắn, mà là đem tinh lực đầu tư vào người mới.

Ngày sinh nhật mẹ Lâm, Lâm Trăn ở thư phòng chính là muốn Lâm bố giúp hắn tiến vào một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, Lâm bố đối với Lâm Trăn trước sau đều có hổ thẹn, nhưng Lâm gia vốn dĩ tự thân đã khó bảo toàn, tài nguyên giới giải trí càng là không tiếp xúc được.

Lúc ấy Lâm Trăn nhìn thấy Lâm Hướng Vãn mở siêu xe về nhà, đưa cho mẹ một món quà quý giá như vậy, ngay tại chỗ đã phá vỡ.

Nói những lời đó với Lâm Hướng Vãn, hắn chính là muốn cố ý kích thích cậu, rõ ràng hắn mới là thiếu gia thật, vì cái gì tất cả mọi người đem Lâm Hướng Vãn nâng trong lòng bàn tay.

Cho dù là bò lên giường Thẩm Hoài Tự, một người đàn ông tàn nhẫn và âm hiểm như thế, đều làm hắn ghen ghét sinh hận.

Nhớ trước đây, hắn ngẫu nhiên nghe được điện thoại của Thẩm Đình Ý cùng Triệu Thuấn Quốc, biết được Thẩm Đình Ý căn bản không phải trưởng tôn Thẩm gia, chẳng sợ hắn dùng bí mật này cùng Thẩm Hoài Tự làm giao dịch, Thẩm Hoài Tự đều không thèm liếc hắn một cái.

Lần này, cuối cùng làm hắn tìm được cơ hội.

Hắn theo manh mối tìm được miêu nhạc viên Vân Già, ngày đó lão bản không ở, Lâm Trăn đụng phải vị công nhân phát sóng trực tiếp kia.

Lâm Trăn làm bộ là khách hàng tới vuốt mèo, cùng đối phương trò chuyện: “Nghe nói nơi này của các bạn có một bộ ‘Trăm miêu đồ’ ở trên mạng rất hot, tôi có thể xem một chút không?”

Phía trước, Thẩm Đình Ý từng đưa hắn một chiếc siêu xe, Lâm Trăn cố ý lái chiếc xe này lại đây.

Nhân viên cửa hàng vừa thấy siêu xe này, thái độ trở nên vi diệu: “Ngài hảo, trong tiệm xác thật có một bộ họa như vậy, xin hỏi ngài có nhu cầu gì sao?”

Lâm Trăn nói: “Bạn yên tâm, tôi không phải muốn mua bức họa này, tôi chỉ là muốn thưởng thức một chút.”

Nhân viên cửa hàng do dự một chút, Đinh Dục từng dặn dò, bức họa này không thể tùy tiện để người khác động vào.

Lâm Trăn thấy thế, trực tiếp móc ra thẻ nói: “Gói thẻ đắt nhất ở đây là gì, tôi làm một cái.”

Đôi mắt nhân viên cửa hàng sáng lên, chuyện này chính là chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống!

Phần trăm trích từ gói ăn đắt nhất đủ tiền lương một tháng của hắn, nhân viên cửa hàng lập tức cười hì hì làm thẻ VIP tôn hưởng cho Lâm Trăn.

Đương nhiên, Lâm Trăn cũng thuận lợi thấy được bức “Trăm miêu đồ” này, Lâm Trăn trộm chụp ảnh, sau đó hỏi: “Tôi rất thích họa sĩ thái thái này vẽ, cũng muốn tìm cậu ấy giúp tôi vẽ một bức họa, bạn có thể cho tôi số liên lạc của cậu ấy không?”

Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng nói: “Thật là xin lỗi, vị thái thái này chỉ là cùng đối tượng của cậu ấy đến đây một lần, là lão bản chúng tôi tiếp đãi, tôi cũng không có số liên lạc.”

Lâm Trăn đầy mặt thất vọng: “Vậy bạn có biết cậu ấy thuộc phòng làm việc nào không? Tôi thật sự rất thích tranh của cậu ấy, thật sự phiền bạn giúp tôi tìm xem được không?”

Nhân viên cửa hàng vẻ mặt rối rắm, với hắn mà nói đây chính là khách hàng lớn nhất, cân nhắc hồi lâu, hắn cuối cùng mới nói: “Tôi chỉ nghe lão bản chúng tôi nói, cậu ấy có một sư phụ rất lợi hại, là giáo sư ở Học viện Mỹ thuật Giang Đô, ngoài ra tôi thật không biết.”

Lâm Trăn trên mặt hiện lên một tia cười nhạt: “Tôi đã biết, cảm ơn.”

Lâm Trăn rời khỏi Vân Già, mọi suy đoán đều có thể chứng thực.

Chủ nhân bức họa này, quả nhiên là bạn trai Thẩm Hoài Tự, cũng là đệ tử Giáo sư Tôn Truyện được đài truyền hình văn hóa du lịch thành phố tuyên truyền.

Đến nỗi vị bạn trai thần bí này, có phải là Tiểu Lâm đồng học trên mạng đồn đoán hay không, Lâm Trăn lật Weibo của Tiểu Lâm đồng học lên xuống, ý đồ tìm được một chút dấu vết.

Tiếp theo lại theo Weibo tìm đến nền tảng phát sóng trực tiếp, số lần phát sóng trực tiếp của @Tiểu Lâm đồng học không nhiều lắm, vừa tìm kiếm là có thể phát hiện mấy đoạn cắt cảnh nổi tiếng.

Sau đó Lâm Trăn rốt cuộc thấy được đáp án hắn muốn.

Lần đầu tiên Tiểu Lâm đồng học phát sóng trực tiếp, một đôi tay mang bao tay da màu đen đột ngột lên hình.

Bên ngoài, Thẩm Hoài Tự là nhân vật thần bí giống nhau, ngay cả diện mạo hiếm khi có người biết.

Nhưng chiếc bao tay da màu đen này, Lâm Trăn ở hôn lễ hắn cùng Thẩm Đình Ý cũng như ở nhà họ Thẩm, gặp qua rất nhiều lần.

Đó chính là Thẩm Hoài Tự.

Bạn trai Thẩm Hoài Tự, cái tin tức kinh tế tài chính còn rõ ràng trước mắt, là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Giản thành phố Giang Đô, Giản Thư Diệc.

Giản Thư Diệc cũng là học vẽ tranh, cùng tin tức đệ tử họa sĩ Tôn Truyện này hoàn toàn ăn khớp.

Lâm Trăn đột nhiên cười lớn, kỳ thật từ Vân Già đi ra, hắn liền nên đoán được, bạn trai Thẩm Hoài Tự không có khả năng là Lâm Hướng Vãn.

Bởi vì Lâm Hướng Vãn chán ghét động vật.

Lâm Trăn đến bây giờ đều không quên được, hắn trở lại Lâm gia, Lâm Hướng Vãn đã đuổi đi con chó làm bạn hắn mười mấy năm như thế nào.

Một người chán ghét động vật như thế, không có khả năng là người cứu trợ Dâu Tây Hùng kia.

Hơn nữa, Lâm Trăn chưa bao giờ nghe cha mẹ nói qua, Lâm Hướng Vãn dị ứng lông mèo, cho nên cái Tiểu Lâm đồng học mặc đồ bảo hộ kia, càng không thể là Lâm Hướng Vãn.

Chỉ cần không phải Lâm Hướng Vãn, thì việc cậu ta leo lên Thẩm Hoài Tự, chính là phá hư tình cảm của người khác, là một tiểu tam đích thực!

Khó trách lần trước Lâm Hướng Vãn nghe được tin tức Thẩm Hoài Tự cùng Giản Thư Diệc khi, cả người giống như điên rồi.

Lâm Trăn thầm nghĩ, Lâm Hướng Vãn mày cũng có ngày hôm nay.

Lâm Hướng Vãn ước chừng bế quan một tuần, trong lúc dưới sự chỉ đạo của Tôn Truyện, cậu hoàn thành một bộ tranh sơn dầu khổ lớn “Hoàng hôn ven biển”.

Tôn Truyện phi thường vừa lòng, nói có cái tin tức tốt muốn nói cho cậu.

Lâm Hướng Vãn đợi nửa ngày, Tôn Truyện đều không nói chuyện.

Lâm Hướng Vãn: “……”

Ngài mau nói đi chứ?!

Tôn Truyện cười hắc hắc, úp mở: “Tin tức tốt này, tôi cảm thấy vẫn là chờ ông xã cậu nói cho cậu đi.”

Lâm Hướng Vãn bĩu môi: “Vậy ngài còn không bằng đừng nói cho con tin tức này, con hiện tại ở vào trạng thái Mèo của Schrodinger, đã biết lại không biết.”

“Mèo của Schrodinger đều đã biết?” Cửa truyền đến giọng trêu chọc của Thẩm Hoài Tự, “Vãn Vãn nhà chúng ta đều thông minh như vậy.”

Lâm Hướng Vãn đột nhiên xoay người, kinh ngạc nói: “Anh sao lại tới đây?”

Thẩm Hoài Tự đi vào, cùng Tôn Truyện trao đổi ánh mắt, cười cười: “Không phải muốn biết tin tức tốt là cái gì sao?”

Hai vị này, tuổi tác cộng lại đến có 70 tuổi, Lâm Hướng Vãn có chút không hiểu, sao đều ấu trĩ như vậy.

Nhưng cậu vẫn là rất phối hợp lộ ra ánh mắt chờ mong: “Em chuẩn bị sẵn sàng rồi, nói đi?”

Một tuần thời gian muốn tìm địa điểm triển lãm, phối hợp chủ đề phong cách dựng khung, cùng với một loạt công tác chuẩn bị, xác thật phi thường gấp rút.

Nhưng ở chỗ Thẩm Hoài Tự, chỉ cần là chuyện của Lâm Hướng Vãn chính là đại sự, cấp bậc ưu tiên vĩnh viễn là đứng đầu.

Thẩm Hoài Tự sờ sờ sau cổ Lâm Hướng Vãn, kéo người lại gần một chút: “Chuẩn bị cho em làm một buổi triển lãm tranh, thế nào?”

Lâm Hướng Vãn đầu tiên là chớp chớp mắt, tiếp theo đồng tử đều phóng đại một cái chớp mắt: “Anh nói cái gì?”

Tôn Truyện chỉ chỉ những bức họa tác trên lầu, như là đối đãi đồ tôn của chính mình mà cảm thán: “Sao, cậu hoàn thành nhiều tác phẩm như vậy, chẳng lẽ liền không nghĩ tới làm cái triển lãm tranh?”

Lâm Hướng Vãn “Đằng” một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên, khay thuốc màu trong tay thiếu chút nữa rải đến trên mặt đất, bị Thẩm Hoài Tự một phen tiếp nhận, đặt lên bàn.

“Thật vậy chăng? Anh nói là thật sao?” Lâm Hướng Vãn liên tục xác nhận, “Thật sự làm triển lãm tranh cho em sao?”

Tay phải Thẩm Hoài Tự vuốt ve sau cổ Lâm Hướng Vãn, giống vuốt một con vật cưng lông xù: “Khi nào đã lừa gạt em?”

Lâm Hướng Vãn kích động bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Hoài Tự, kiễng chân hai tay vòng qua cổ hắn, kích động mà cười ngây ngô: “Cảm ơn anh.”

Tôn Giáo sư, người tuyên dương chủ nghĩa độc thân, bị mạnh mẽ nhồi vào một miệng cẩu lương: “…… Khụ khụ, chú ý ảnh hưởng, muốn ôm muốn hôn thì về nhà đi.”

Vốn dĩ trước hai ngày còn muốn dạy dỗ Thẩm Hoài Tự chú ý tiết chế.

Xem cái bộ dáng dính nhau này, phỏng chừng là đã vượt quá mức rồi.

Lâm Hướng Vãn lúc này mới ngượng ngùng rời khỏi người Thẩm Hoài Tự.

Ba người trao đổi một chút thời gian triển lãm tranh, bên này họa vận chuyển qua đi, làm khung đại khái cần một tuần thời gian, Lâm Hướng Vãn nhìn mắt lịch ngày, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Cậu nói: “Nếu không thì mười ngày sau, ngày 25 tháng 3.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự khẽ nhúc nhích, nhướng mày nói: “Đang có ý này.”

Tôn Truyện khó hiểu: “Vì cái gì? Kỳ thật một tuần thời gian đủ rồi.”

Lâm Hướng Vãn hắc hắc cười nói: “Bởi vì ngày đó là kỷ niệm một năm chúng ta lãnh chứng.”

Tôn Truyện: “……”

Cẩu lương này là ăn không hết đúng không?!

back top