SAU KHI XUYÊN THƯ, NAM CHỦ TÔI NUÔI LỚN MUỐN LÀM CHỒNG TÔI

Chương 1

Tôi xuyên thư. Mãi cho đến khi nhìn thấy bảng tên học sinh đeo trên n.g.ự.c nam chính, tôi mới biết mình đã xuyên vào cuốn 《Hacker Tuyệt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh》.

Hiểu nôm na thì nam chính chính là vị Hacker tuyệt thế đó.

Nam chính tên là Cố Uyên Mặc, một cái tên rất "nam chính".

Trước khi lên cấp ba, cậu ấy từng có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ đều là công nhân viên chức, sống khá giả. Khi đó, thiên phú hacker của cậu ấy vẫn chưa được khai phá.

Sau đó, vào kỳ nghỉ hè ngay trước khi vào cấp ba, bố Cố Uyên Mặc ngoại tình bị mẹ cậu bắt gặp. Trong lúc tranh cãi, mẹ cậu bị xô ngã cầu thang và bất ngờ qua đời. Bố cậu vì chuyện này mà phải ngồi tù.

Gia đình vốn luôn vui vẻ rạng rỡ bỗng trở nên lạnh lẽo như băng.

Vì chuyện này, ông bà ngoại không muốn gặp cậu.

Ông bà nội đón cậu về, nhưng họ có quá nhiều con cháu, việc đón cậu chỉ là để bán căn nhà của bố cậu lấy tiền trợ cấp cho cậu con trai út.

Cậu trở thành đứa trẻ phải sống nhờ vả, không ai yêu thương, không ai quan tâm. Ông bà nội cơ bản mặc kệ cậu, vứt cậu lại căn nhà cũ nát ở quê, còn họ thì theo con trai út vào thành phố.

Về sau, Cố Uyên Mặc tình cờ tiếp xúc với máy tính, thiên phú hacker mới được bộc lộ.

Và sau này, cậu ấy thậm chí còn một tay làm đảo lộn toàn bộ mạng lưới thế giới.

Khi đọc 《Hacker Tuyệt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh》 tôi thấy rất sảng khoái, nhưng tình tiết thời thơ ấu cơ bản chỉ được lướt qua.

Trọng tâm của truyện là miêu tả những chuyện xảy ra sau khi Cố Uyên Mặc bắt đầu tiếp xúc với máy tính.

Nhưng giờ đây, nhìn Cố Uyên Mặc gầy gò ốm yếu trước mặt, ánh mắt không hề có chút sức sống, khuôn mặt non nớt gần như chẳng có chút thịt nào.

Tôi nhìn thế nào cũng không thể liên kết cậu bé này với vị Đại thần làm rung chuyển thế giới trong tương lai được.

Tôi nhìn Cố Uyên Mặc cứ lảng vảng trước quầy hàng, cố dùng nụ cười tươi tắn để che đi sự chua xót trong lòng.

Huhu, đây chính là Cố ca cuồng bạo của tôi sao!

Một lúc lâu sau, Cố Uyên Mặc như đã hạ quyết tâm, giọng nói nhỏ xíu: "Có... có thể... cho em ít mì gạo hơn một chút được không ạ, em... em chỉ có bốn đồng, nếu không được thì..."

Thấy tôi không lên tiếng, cậu ấy hơi run rẩy mở lời: "Em xin lỗi, đã làm phiền anh. Chúc anh buôn bán phát tài."

Tôi đập mạnh xuống thớt, khí phách ngất trời: "Tất nhiên là được! Anh còn cho em thêm một cây xúc xích nữa!"

Cậu bé có vẻ không tin tôi lại dễ tính như vậy, đôi mắt mở to tròn xoe, có chút ngốc nghếch đặc trưng của một thiếu niên.

"Đợi một lát, sắp xong rồi." Tôi chỉ vào cái ghế đẩu nhỏ dành cho khách ngồi gần quầy hàng, ý bảo cậu ngồi xuống.

Khi tôi bưng bát mì gạo vượt quá định lượng thông thường đặt trước mặt cậu, Cố Uyên Mặc rõ ràng sững sờ.

"Nhiều quá ạ."

"Không sao, hôm nay anh vui nên tăng thêm khẩu phần mà không tăng giá."

Lúc cậu cầm đũa lên, tay vẫn còn run rẩy.

Mũi tôi cay cay, có lẽ đây là lần đầu tiên Cố Uyên Mặc cố gắng gạt bỏ lòng tự trọng, hạ thấp sự kiêu hãnh của mình, dùng số tiền ít ỏi còn lại để đổi lấy thức ăn.

Có lẽ trong lòng cậu đã diễn tập qua rất nhiều cảnh bị từ chối, chỉ là không ngờ tôi lại cho cậu nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Vị trí tôi đang ở là một ngôi trường "ba trong một" kết hợp cấp ba, cấp hai và cấp một ở vùng quê.

Dù là trường ba cấp nhưng số lượng học sinh vẫn không nhiều.

Cho nên, những người bán hàng rong xung quanh đây cũng rất ít. Những quầy hàng khác thì bán gà viên chiên, xúc xích bột nướng mà trẻ con thích ăn vặt, chỉ có quầy của tôi là bán mì gạo để ăn no. Vì thế cậu ấy mới chọn quầy của tôi.

Quả nhiên là nam chính, đầu óc thật tốt.

À, những lời trên là tôi đang "nâng bi" một cách vô lý thôi.

Tôi nhìn cậu ấy ăn mà không ngẩng đầu lên, tiện miệng hỏi: "Học sinh cấp ba à? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Dù sao thì trước cấp ba Cố Uyên Mặc cũng được ăn uống khá đầy đủ, dáng người cao lớn, trông không giống học sinh cấp hai.

Cậu ấy gật đầu, nuốt miếng mì gạo còn chưa kịp nhai xong, giọng nói trong trẻo đáp: "Dạ, lớp Mười, 15 tuổi ạ."

"Các em đang trong đợt huấn luyện quân sự đúng không?"

"Vâng ạ, lớp Mười mới khai giảng, đang huấn luyện quân sự."

Thôi được rồi, dù là trường nào thì cũng không thoát khỏi giai đoạn huấn luyện quân sự đầu cấp hai và cấp ba.

Thấy Cố Uyên Mặc ăn mà mồ hôi nhễ nhại, tôi rót cho cậu một cốc nước.

Cậu ấy vội vàng đứng dậy nhận nước, nhưng không cẩn thận chạm vào ngón tay tôi. Cậu bé rụt tay lại như bị điện giật, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Ồ, giống như một chú cún con đáng yêu, cứ ngó nghiêng thăm dò, thật muốn xoa đầu.

Nhưng sau đó, học sinh lũ lượt kéo ra, tôi bắt đầu bận rộn.

Cố Uyên Mặc cũng giúp tôi dọn dẹp quầy hàng. Lúc ra về, cậu ấy lại đứng bên cạnh tôi và nói lời cảm ơn lần nữa.

Tôi cảm động đến mức chụp lên yên trước xe ba gác, chỗ còn trống: "Đi, em giúp anh dọn quầy, anh đưa em về nhà."

Cậu ấy còn hơi ngập ngừng, nắm chặt quai cặp sách, có chút không muốn lên xe: "Thôi ạ, em tự đi bộ về cũng không xa lắm."

Tôi nhìn vẻ mặt cún con của cậu ấy, một tay kéo lấy cánh tay cậu, lôi cậu lên yên trước xe ba gác: "Đi thôi, khách sáo gì với anh."

 

back top