Kể từ lần chở Cố Uyên Mặc về nhà hôm trước, cậu ấy tự động trở thành nhân viên thời vụ của tôi.
Mỗi khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu ấy luôn là người đầu tiên chạy ra khỏi trường, đến trước xe đẩy của tôi, giúp tôi lau bàn ghế và mời khách.
Thường thì lúc này tôi cũng sẽ nấu một bát mì gạo gà xé đầy ắp nguyên liệu, nói là sản phẩm mới để cậu ấy nếm thử.
"Món mới, mì gạo thịt xé, mau nếm thử đi."
Mỗi lần tôi nói xong, tôi đều nhận được lời khen ngợi rất trịnh trọng từ Cố Uyên Mặc.
"Siêu ngon ạ, mì gạo do anh Ngôn làm là mì gạo ngon nhất mà em từng ăn."
Tôi tên là Tống Ngôn. Trong đêm đi xe ba gác về nhà, tôi và Cố Uyên Mặc đã biết tên nhau. Kể từ hôm đó, cậu ấy bắt đầu gọi tôi là "Ngôn ca".
Thực ra lúc đầu cậu ấy muốn gọi tôi là "Tống ca", nhưng tôi thấy quá phổ thông nên không cho gọi.
Một đêm nọ, tôi giả vờ như vô tình hỏi cậu: "Anh thấy em luôn ở một mình, người nhà em đâu?"
Cố Uyên Mặc không trả lời, chỉ dừng lại động tác sắp xếp kệ gia vị nhỏ.
Đúng lúc này, một học sinh tiểu học đi ngang qua, nó hét lên: "Em biết, em biết! Bà em bảo cậu ấy là sao chổi, khắc c.h.ế.t mẹ, bố đi tù, ông bà nội không dám tiếp xúc vì sợ cậu ấy sẽ khắc c.h.ế.t họ luôn!"
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, tôi chưa bao giờ biết có tình tiết này. Tôi luôn nghĩ ông bà nội không muốn nuôi cậu ấy chỉ vì thiên vị con trai út.
Không ngờ ông bà cậu ấy lại đi rêu rao về Cố Uyên Mặc như vậy.
Tôi tức giận cầm cái muỗng canh gõ mạnh vào nồi, phát ra tiếng "Bang!" làm đứa bé kia sợ sững người.
"Mịa nó! Cậu ấy không phải sao chổi gì hết! Bố cậu ấy đi tù là vì bố cậu ấy làm sai, ông bà cậu ấy không muốn tiếp xúc là vì ông bà cậu ấy cổ hủ và thiên vị. Cậu không biết thành tích của cậu ấy tốt đến mức nào, nhân phẩm ưu tú đến mức nào đâu. Tôi nói cho mà biết, thủ khoa Thanh Hoa Bắc Đại đầu tiên của cái trường này sau này nhất định là Cố Uyên Mặc!"
Cố Uyên Mặc và đứa trẻ kia đều bị phản ứng của tôi dọa cho giật mình.
Đứa học sinh tiểu học chạy mất, còn khóe miệng Cố Uyên Mặc thì khẽ nhếch lên.
"Anh, lúc anh nổi giận trông hơi hung dữ đó."
"À, thế à? Không đúng, đây gọi là nổi giận sao? Đây là anh đang trình bày sự thật!"
Cố Uyên Mặc bật cười, cười rồi hốc mắt lại đỏ hoe.
Tôi tiến lên ôm cậu ấy, dùng sức xoa đầu: "Thôi nào, là đàn ông thì đừng khóc."
Cậu ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, tôi mới nhận ra cậu ấy đã cao hơn cả tôi.
Giọng nói nghèn nghẹn truyền đến: "Vâng, không khóc. Chỉ là anh à, mục tiêu Thanh Hoa Bắc Đại mà anh nói hơi xa vời đó."
Tôi nghĩ thầm, dù sao cũng không phải tôi thi, tôi muốn nói sao thì nói, dù gì cũng là nói khoác mà, càng "khủng" càng tốt.
Mặc dù nghĩ vậy, tôi vẫn động viên cậu ấy.
"Vậy thì em hãy cố gắng đi. Đến lúc em thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, anh sẽ treo biển hiệu 'Mì Gạo Gà Xé mà Thủ khoa Thanh Hoa Bắc Đại Cố Uyên Mặc Ngày nào cũng ăn'. Lúc đó anh sẽ nổi tiếng sau một đêm, bận rộn không xuể, kiếm tiền to."
Vốn chỉ là một lời hứa hẹn viển vông, không ngờ Cố Uyên Mặc lại nghiêm túc đáp lại: "Đợi khi em có khả năng, em sẽ thuê một cửa hàng cho anh, thuê thêm vài nhân viên, anh cũng không cần phải cố gắng nữa, nằm thẳng đếm tiền thôi."
Tôi vỗ vai cậu ấy: "Chà, còn dám vẽ bánh lớn cho anh à."
