SAU KHI XUYÊN THƯ, NAM CHỦ TÔI NUÔI LỚN MUỐN LÀM CHỒNG TÔI

Chương 3

Thực ra, không cần phải đợi đến tấm biển Thanh Hoa Bắc Đại, chỉ một lần thi tháng của Cố Uyên Mặc đã làm chấn động ngôi trường nhỏ bé này.

Đứng đầu toàn trường.

Hơn nữa, điểm số không hề kém cạnh so với các trường ở thành phố.

Với điều kiện giáo dục như thế này mà đạt được điểm cao như vậy đã là một kỳ tích.

Thông tin làm chấn động cả mười mấy ngôi làng lớn nhỏ lân cận.

Ảnh lớn của cậu ấy được dán trên bức tường danh dự ngay cổng trường.

Các bậc phụ huynh đón con cái thấy vậy cũng biết đến Cố Uyên Mặc.

Thấy cậu ấy ngày nào cũng đến đây giúp tôi, họ tò mò nhìn chằm chằm.

Và thường thì lúc này, Cố Uyên Mặc sẽ đứng thẳng người, quảng cáo với họ.

"Mì gạo ở đây rất ngon, lại còn rẻ nữa, ngày nào tôi cũng ăn mì gạo ở đây."

Họ nghe vậy liền đến mua, đồng thời muốn "lấy vía" của thủ khoa.

Một số phụ huynh sau khi mua xong cũng không rời đi ngay, vừa ngồi ăn vừa tấm tắc khen ngợi.

"Quả thực làm rất ngon."

"Lại còn rất chất lượng nữa chứ!"

Mỗi lúc như vậy, khóe miệng Cố Uyên Mặc lại cong lên rất cao, cứ như thể những lời khen đó là dành cho cậu ấy vậy.

Đợi khi không còn khách, mắt cậu ấy sáng lấp lánh, giọng điệu không giấu được vẻ đắc ý nói với tôi: "Anh Ngôn, em nghe hàng xóm nhà em nói, khu phố Đông Thành trong thành phố đang giải tỏa mặt bằng, nhưng họ không bao ăn. Ở đó có rất nhiều công nhân mà xung quanh lại không có ai bán đồ ăn. Anh có thể đến đó bán vào buổi trưa, tăng thêm khẩu phần và tăng giá một chút, tối lại quay về đây. Chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ. Hơn nữa, phố Đông Thành cũng không xa nhà mình, anh lái xe ba gác chỉ khoảng 30 phút là tới."

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy phân tích. Trong tiểu thuyết đâu có nói Cố Uyên Mặc còn có đầu óc kinh doanh cơ chứ.

Quả nhiên vẫn là nam chính, tầm nhìn xa hơn nhiều. Tôi thì cứ nghĩ lo cho miếng đất nhỏ của mình là đủ, còn cậu ấy đã bắt đầu nghĩ đến việc mở rộng "bản đồ" cho tôi rồi.

Tôi kích động tiến lên ôm chầm lấy cậu ấy: "Quyết định vậy đi, mai ban ngày anh sẽ đi khảo sát thị trường trước."

Nói xong cũng không quên khen ngợi cậu, giơ ngón cái lên: "Em giỏi quá đi, anh còn chưa nghĩ ra. Nếu thành công, anh sẽ chia cho em một phần trăm lợi nhuận."

Cố Uyên Mặc cũng không khách sáo: "Vâng, cảm ơn anh Ngôn."

Tôi nhìn chiếc lúm đồng tiền lộ ra trên má cậu bé vì cười, trên mặt cũng có thêm chút thịt mà tôi đã nuôi được gần đây.

Khoảnh khắc này, trong lòng tôi tự hào vô cùng.

Nhìn xem! Đây là Mèo Thần Tài tôi nuôi đó!

Chỉ là sao tai lại đỏ lên thế nhỉ, đâu có lạnh đến mức đỏ tai đâu?

 

back top