Trưa Chủ Nhật.
Chúng tôi đang bán hàng trước cổng công trường thì bất ngờ trời đổ mưa lớn.
Cơn mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng cũng làm ướt cả hai chúng tôi như chuột lột.
Cứ mặc quần áo ướt sũng bán nốt mì gạo.
Tôi chuẩn bị về nhà thu dọn.
Cố Uyên Mặc đề nghị: "Anh Ngôn, hay là qua nhà em trước đi, nhà em gần hơn nhà anh. Anh tắm rửa trước ở nhà em đi."
Tôi nghĩ một lát, thấy cũng phải.
Bị cảm lạnh thì thiệt thòi lắm, lập tức quyết định rẽ sang nhà Cố Uyên Mặc trước.
Nhưng không ngờ, chưa đến cổng đã thấy một nửa cánh cửa nhà Cố Uyên Mặc nằm trên đất, nửa còn lại treo lơ lửng trên khung cửa.
Xung quanh còn có vài người tụ tập bàn tán sôi nổi.
Tôi và Cố Uyên Mặc vội vàng xuống xe. Bà Lý sống cạnh nhà cậu ấy thấy cậu về liền vội vàng nói: "Tiểu Mặc à! Cậu lớn nhà cháu đến rồi, đồ thất đức phá nhà cháu tan tành, còn bắt đi một con gà nữa. Cháu mau vào xem có mất tiền gì không!"
"Chắc không đâu ạ, cảm ơn bà Lý đã nói cho cháu biết."
Tôi thấy nụ cười của cậu ấy rất gượng gạo.
Cũng phải, tài sản duy nhất trong nhà cậu có lẽ chỉ là con gà đó.
Giờ ngay cả căn nhà để ở cũng đã trở nên đổ nát.
Những người hiếu kỳ thấy không còn gì để xem nữa thì tản đi.
Cậu ấy nhìn tôi, nặn ra một nụ cười không chút vui vẻ.
"Em xin lỗi anh, không thể đưa anh đi tắm được rồi, anh về nhà trước đi."
Cậu ấy nói càng lúc càng cúi thấp đầu.
Tôi nâng mặt cậu ấy lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt tôi: "Còn em thì sao? Em định mặc quần áo ướt sũng ngủ qua đêm à?"
Tôi thấy hốc mắt cậu ấy hơi đỏ, dường như đang ngưng tụ nước.
Đúng vậy, cậu ấy mới chỉ là một thiếu niên 15 tuổi.
Giọng tôi kiên định: "Đi, về nhà với anh."
"...Nhà." Giọng cậu ấy ngập ngừng: "Thật sự được không ạ?"
"Tất nhiên rồi. Em gọi anh một tiếng anh, sau này nhà anh cũng là nhà em."
Cuối cùng, Cố Uyên Mặc theo tôi về nhà.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, tôi lại dẫn Cố Uyên Mặc đi siêu thị mua rất nhiều đồ.
Tôi chỉ vào các loại thực phẩm trong siêu thị.
"Mau chọn đi, xem em thích ăn món nào? Hôm nay là ngày đầu tiên em ở nhà anh, đương nhiên sau này cũng là nhà em rồi. Bữa cơm này coi như tiệc chào mừng em."
Tôi thấy cậu ấy không nói gì, dường như sắp khóc nữa rồi, liền đùa: "Sao không nói gì? Không muốn ăn đồ ăn anh làm, chỉ muốn ăn mì gạo gà xé thôi à."
Không ngờ Cố Uyên Mặc lại trả lời rất nghiêm túc.
"Vâng, có thể ăn cả đời."
Tôi kiêu ngạo gật đầu.
Thôi được rồi, biết em thích ăn rồi. Đương nhiên, cũng là do tay nghề anh tốt nữa.
Thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ đông của Cố Uyên Mặc.
Hoàn thành ngày làm việc cuối cùng.
Cố Uyên Mặc giúp tôi dọn dẹp quầy hàng.
Tôi không ngừng miệng, lên kế hoạch: "Ngày mai đi thẳng đến công trường bên kia. Thời gian trôi nhanh thật, sắp đến Tết rồi."
Nhìn chiếc áo khoác bông của Cố Uyên Mặc đã cộc đến mức để lộ cả cổ tay.
Tôi nói: "Lát nữa mình dọn hàng sớm, anh dẫn em đi mua quần áo mới."
"Em không cần đâu, quần áo hiện tại đủ mặc rồi."
"Anh biết, nhưng đủ mặc và quần áo mới thì đâu có mâu thuẫn. Sắp Tết rồi, ai cũng phải mua quần áo mới chứ."
Thấy không thể cãi lại tôi, Cố Uyên Mặc đành đồng ý.
Nhìn Cố Uyên Mặc đang đi lại trong phòng thử đồ, tôi tràn đầy cảm giác thành tựu.
Có cảm giác thỏa mãn như "nhà có con trai trưởng thành".
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến đêm Ba mươi Tết.
Hai chúng tôi làm đầy một bàn thức ăn, TV bật chương trình Gala Chào Xuân làm nhạc nền.
Tôi gắp cho cậu ấy một chiếc bánh chẻo, có chút ý xấu nói: "Mau nếm thử xem thế nào."
Cố Uyên Mặc không nghĩ ngợi gì, trực tiếp ăn hết cả chiếc bánh chẻo.
Đột nhiên cậu ấy nhíu mày, vẻ mặt có chút đơ ra.
Sau đó, cậu ấy từ từ nhả ra một đồng xu.
Tôi mỉm cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ấy.
"Ăn được chiếc bánh chẻo có đồng xu may mắn, năm mới chắc chắn sẽ rất may mắn."
Nhìn Cố Uyên Mặc nâng niu đồng xu như một vật dễ vỡ, vẻ mặt ấy dường như đang xác nhận rằng hạnh phúc này không phải là mơ.
Tôi đưa tay muốn lấy đồng xu để rửa sạch cho cậu ấy, đồng thời cũng để cậu bé có chút thời gian trấn tĩnh.
Không ngờ, vừa chạm vào đồng xu, cậu ấy lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, đồng thời cũng nắm luôn tay tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"
"Không sao, cái này hơi bẩn, em giữ là được rồi."
Thấy cậu ấy quý trọng không muốn rời, tôi cũng không khuyên nữa, chỉ rút tay đang bị nắm ra và nói: "Ăn cơm trước đã."
Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, các tiết mục quen thuộc của Gala Chào Xuân cũng đồng loạt chúc mọi người năm mới tốt lành!
Tôi nhìn Cố Uyên Mặc, cười nói: "Chúc mừng năm mới!"
Cậu ấy cũng đáp lại: "Chúc mừng năm mới!"
Tôi đứng dậy, bưng chiếc bánh kem đã chuẩn bị sẵn từ một góc bếp ra.
"Chúc mừng sinh nhật Uyên Mặc! Chúc mừng em lại thêm một tuổi nữa. Chúc em năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, hạnh phúc! Mau ước đi! Anh hát chúc mừng sinh nhật cho em."
Tôi nhìn Cố Uyên Mặc từ từ nhắm mắt lại theo tiếng hát của tôi, hai tay chắp trước ngực, im lặng một lát, sau đó thổi tắt nến.
Tôi hỏi cậu ấy: "Em ước gì thế?"
Cậu ấy nhìn tôi, giọng nói mang nét lạnh lùng đặc trưng của thiếu niên: "Không nói cho anh biết, ước nguyện nói ra sẽ không linh."
Tôi bĩu môi, lầm bầm: "Không nói thì thôi."
