Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc đã đến năm Cố Uyên Mặc học cấp ba.
Hôm nay tôi vẫn bán hàng trước cổng trường, Cố Uyên Mặc ra hơi muộn.
Tôi nghe thấy các học sinh bên đường đang bàn tán.
"Tuần sau trường tổ chức lễ trưởng thành, cậu có gọi mẹ cậu đến không?"
"Mình hơi sợ không dám gọi. Ai mà chẳng biết lễ trưởng thành của trường mình tổ chức cùng với họp phụ huynh. Đầu tiên là họp phụ huynh, sau đó mới đến lễ trưởng thành. Nói đủ thứ chuyện, mẹ mình nghe xong thành tích của mình chắc chắn tâm trạng không tốt, nói không chừng về nhà lại bị ăn đòn."
"Mình thì không sao, mình rất muốn họ đến..."
Hai người họ đi càng lúc càng xa, tôi cũng ngại đuổi theo nghe.
Chỉ nghĩ là sắp đến lễ trưởng thành rồi, Cố Uyên Mặc chắc chắn sẽ mời tôi tham dự thôi.
Dù sao cậu ấy cũng gọi tôi là anh, đương nhiên là tôi phải đi rồi.
Tôi là phụ huynh lớn của cậu ấy cơ mà, mặc gì đi đây...
Haha ha ha ha ha, tôi cũng khá đẹp trai, lúc đó sửa soạn một chút chắc chắn sẽ làm mọi người kinh ngạc.
Đợi thấy Cố Uyên Mặc bước ra, tôi cứ lén lút quan sát cậu ấy, xem lúc nào cậu ấy sẽ đề cập đến chuyện tham dự lễ trưởng thành với tôi.
Nhưng cho đến khi dọn hàng, cậu ấy vẫn không hề nhắc đến chuyện này.
Trong lòng tôi không khỏi buồn bã, lẽ nào tôi không có chút trọng lượng nào trong lòng Cố Uyên Mặc sao?
Người khác đều mời phụ huynh đi, lẽ nào cậu ấy không muốn tôi đi?
Vậy cậu ấy muốn mời ai đi? Mời ông bà nội sao?
Ánh mắt tôi dần trở nên u oán, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Có lẽ bị ánh mắt gần như đông đặc của tôi làm phiền.
Cố Uyên Mặc thắc mắc hỏi: "Anh Ngôn, em thấy anh cứ nhìn em mãi, có chuyện gì sao?"
Tôi hắng giọng hai tiếng, giả vờ như vô tình hỏi: "Khụ, anh nghe nói trường các em sắp tổ chức lễ trưởng thành, phụ huynh cũng phải đến."
Tôi ám chỉ cậu ấy mời tôi.
Nhưng cậu ấy lại ấp úng: "Em... Anh... Chuyện này..."
Thái độ của Cố Uyên Mặc lập tức làm tổn thương lòng tôi: "Lẽ nào em không muốn mời anh đi? Lẽ nào em không coi anh là người nhà của em sao?"
Cậu ấy hoảng hốt giải thích: "Không phải, anh, không phải đâu."
Cố Uyên Mặc sợ tôi hiểu lầm, tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn: "Là vì ở trường em nói anh là anh trai em, nói chúng ta là người nhà, em sợ anh sẽ ngại."
"Sao có thể? Nếu anh không coi chúng ta là người nhà, anh có để em về nhà anh và cùng nhau đón Tết không? Em ngốc à?"
"Em chỉ là không dám tin. Trước đây khi hạnh phúc thì không biết quý trọng, lúc khổ đau thì khắc cốt ghi tâm. Nhưng kể từ khi gặp anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Em sợ, em lo lắng anh sẽ vì những chuyện này mà rời xa em, em không thể chấp nhận anh rời xa em."
Tôi có thể hiểu được lời giải thích này.
Cố Uyên Mặc có tâm hồn nhạy cảm. Con người đều như vậy, khi hạnh phúc thì không tự biết, khi đau khổ thì thường nhớ rất rõ.
Và cậu ấy không muốn bản thân phải trải qua nỗi đau đó lần nữa, nên việc giấu giếm điều gì đó cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng tôi vẫn rất tức giận, vì vậy Cố Uyên Mặc đã dỗ dành tôi rất lâu tôi mới quyết định tha thứ cho cậu ấy.
