SAU KHI XUYÊN THƯ, NAM CHỦ TÔI NUÔI LỚN MUỐN LÀM CHỒNG TÔI

Chương 7

Ngày lễ trưởng thành, tôi dậy thật sớm, mặc bộ quần áo đã mua từ trước.

À, tôi còn tốn một khoản lớn mua cho Cố Uyên Mặc một bộ vest.

Dù sao vest mới hợp với lễ trưởng thành.

Tôi không mua vest, một phần vì quá đắt, phần khác tôi cảm thấy mình không hợp, mặc vào không có khí chất đó.

Tôi chỉ mua một vài bộ quần áo khác, tự ngắm mình trước gương nửa ngày rồi mới xuất phát.

Đến trường, tôi ngồi vào chỗ của Cố Uyên Mặc.

Nghe cô giáo chủ nhiệm trên bục giảng thao thao bất tuyệt về tương lai, sự trưởng thành, ước mơ...

Nghe đến mức tôi buồn ngủ.

Thôi được rồi, tôi là người không thích học, tôi có tội.

Cuối cùng đợi cô giáo chủ nhiệm giảng xong, dẫn học sinh ra sân trường để thực hiện các nghi thức của lễ trưởng thành, như "vượt vũ môn", "hái tú cầu" v.v.

Tôi như một con chim én sổ lồng, chạy nhanh như bay, không thể nào chịu nổi việc ngồi trong lớp học.

Các nghi thức này diễn ra khá nhanh, thời gian còn lại là tự do hoạt động.

Tôi dẫn Cố Uyên Mặc đến cổng trường lấy bó hoa đã đặt trước.

Là hoa hướng dương.

Tôi tặng cậu ấy và nói: "Tuy hôm nay không phải là sinh nhật tuổi 18 của em, nhưng mượn lễ trưởng thành của trường, anh vẫn muốn chúc phúc cho em. Chúc em những năm tháng sau này vô ưu vô lo, như măng tre phá đất, vươn thẳng lên trời cao."

Cậu ấy cười nhận lấy bó hoa, khóe mắt hơi đỏ hoe.

"Cảm ơn anh. Dù là trời cao hay đất sâu, em mong chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, mãi không chia lìa."

Xin thứ lỗi cho anh Ngôn "vô văn hóa", chỉ cảm thấy lời Cố Uyên Mặc nói rất hay, còn có ý nghĩa sâu sắc hơn cả lời chúc của mình.

"Kết quả thi đại học có rồi!"

"Oa, mình chỉ được hơn 400 điểm, miễn cưỡng chạm được mốc đại học tốp hai."

"Đừng nói nữa, mình chỉ được hơn 300 điểm, đừng nói tốp hai, ngay cả cao đẳng cũng khó."

"Mình nhớ năm nay trường mình có một học thần siêu đỉnh, cậu ấy được bao nhiêu điểm nhỉ?"

"Không biết, mình hỏi cô giáo rồi, cô bảo những người tra được điểm thì là bình thường, những người không tra được điểm hình như đều nằm trong tốp 5 của tỉnh rồi."

Trong quán net, những cuộc đối thoại như vậy vang lên không ngớt.

Tôi và Cố Uyên Mặc đang hồi hộp tra cứu điểm.

Ừm, có lẽ chỉ có một mình tôi hồi hộp, tôi thấy Cố Uyên Mặc khá tự tin.

Trang web đang tải xoay nửa ngày cuối cùng cũng hiện ra.

Tôi nhìn kỹ, không thấy điểm số, tất cả điểm đều là dấu sao.

Chỉ có một dòng chữ cuối cùng an ủi được trái tim đang đập loạn xạ của tôi.

Ghi chú: Chúc mừng bạn đã đạt thành tích tốp 5 tỉnh môn Lý.

"A a a! A a a a a!!"

Tôi điên cuồng nhảy dựng lên ôm chầm lấy Cố Uyên Mặc.

"Quá lợi hại! Đỉnh của đỉnh!"

Tôi vui mừng như một kẻ điên, hét lớn với mọi người trong quán net.

"Mọi người mau nhìn! Đây là em trai tôi, tốp 5 toàn tỉnh!"

"Ha ha ha ha ha!"

Tôi thấy mọi người dù ghen tị chảy nước mắt nhưng cũng đều chúc mừng.

Quả nhiên, không lâu sau, tôi đã nhận được điện thoại tuyển sinh từ Đại học Thanh Hoa Bắc Đại số 1 Quốc gia.

Tôi nghe xong lập tức đi kéo một băng rôn, chữ vàng nền đỏ, trên đó viết "Mì Gạo Gà Xé mà Thủ khoa Thanh Hoa Bắc Đại Cố Uyên Mặc Ngày nào cũng ăn".

Và bên dưới băng rôn này viết "Để ăn mừng Cố Uyên Mặc thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, mì gạo gà xé giảm nửa giá trong ba ngày".

Người đến mua mì gạo nườm nượp không ngớt.

Hơn nữa, vì thành tích thủ khoa Thanh Hoa Bắc Đại đầu tiên này, chính quyền và nhà trường đều trao thưởng bằng tiền mặt.

Ít nhất là học phí và sinh hoạt phí đã được giải quyết.

Còn tôi, để chúc mừng cậu ấy, đã mua tặng cậu một chiếc máy tính.

Dù sao tôi cũng là người quen thuộc cốt truyện, đã đến lúc để Cố Uyên Mặc thể hiện tài năng hacker, người sau này có thể làm sụp đổ mạng lưới thế giới rồi.

Đương nhiên, tôi tin rằng dưới sự dạy dỗ tận tình của tôi, sau này Cố Uyên Mặc chắc chắn sẽ không làm những chuyện trái với lương tâm.

Nhưng "cờ" đã bị tôi cắm quá sớm.

 

back top